FACE OF BUDDHA, pastel, enamels and markers ̣(c)UND |
Tôi làm thơ là làm rất nhanh, làm theo trực giác. Bài thơ Gió đượ̣c sự chú ý cuả người đọc, cho nên tôi đăng lại ở đây, cùng với những điểm về nghệ thuật diễn ̣đạt và diễn già̉i sau đây, để tác giả bài thơ tự đóng vai trò người đọc bằng cách tách rời mình ra khỏi bài thơ cuả chính mình đến với mình hoàn toàn bằng trực giác:
--bài thơ trong vô thức hay ý thức, duǹg GIÓ để tạo liên quan/tạo liên tưởng/đối chiế̃u, đến vùng trời tư tưởng tuyệt vời nằm sẫn trong ý niệm cuả người làm thơ, từ những tác phầ̉m: Tempest cuả Beethoven, Sonate no. 31, trước khi nhạc sĩ làm bản cuối cùng, piano Sonata no. 32 đem âm nhạc lãng mạn cổ điển qua thế giới cuả nhạc jazz; Tempest cuả Shakespeare, vở kịch thơ cuối cùng trong đó nhân vật chính có thể đã biến thành tác giả Shakespeare giã từ sân khấu, biến bi kịch thành trò mua vui cho thiên hạ -- thể dạng metafiction hậu hiện đại; và bài thơ khẩu khí mà t̉han thân trách phận th̉ảm thiết mà cao kỳ, Du Vân, và câu đối Thánh Gióng cuả Cao Bá Quát.
--bài thơ được bộc ra trong âm vần điệ̃u du dương và đặc thù nhất cuả kho tàng thi ca VN: thể thơ bảy chữ từ cổ thi đến hiện đại, trong tự do hoàn toàn, không bị hạn chế bởi "bát cú" hay thể đối hoặc sự gò bó khuôn khổ tư tưởng cuả thơ Đường.
--bài thơ xoá bỏ sự phân biệt rất giả dối cuả một số người Việt muốn tạo khoảng cách giữa "cổ thi" với "hiện đại/hậu hiện đại" để minh chứng cho chính sự nghèo nàn ăm vần điệu cuả họ-- âm vần điệu giống như solfege cuả âm nhạc có tông -- music of tonality -- là căn bản musicality cuả thi ca VN. Thơ tự do cách nào đi nữa mà không tạo ra nhạc tính hay đem oộc giả vaò khùng trời tư tưởng cuả liên quan, liên đới và đối chiếu thì không thể gọi là thơ.
GIÓ, MƯA, BÃO, SẤM SÉT, MÂY, KHÍ, KHÓI, MẶT ̣ĐẤT, TRỜI, ĐỜI, VÀ SỰ YÊN TĨNH PHẲNG LẶNG CUỐI CÙNG -- PEACE/ETERNITY--CÁI ĐẸP BẤT DIỆT CUẢ THƯỢNG ĐẾ Ở TRONG VÀ Ở NGOÀI CON NGƯỜI: TẮT CẢ CHỈ LÀ MỘT.
--bài thơ trong vô thức hay ý thức, duǹg GIÓ để tạo liên quan/tạo liên tưởng/đối chiế̃u, đến vùng trời tư tưởng tuyệt vời nằm sẫn trong ý niệm cuả người làm thơ, từ những tác phầ̉m: Tempest cuả Beethoven, Sonate no. 31, trước khi nhạc sĩ làm bản cuối cùng, piano Sonata no. 32 đem âm nhạc lãng mạn cổ điển qua thế giới cuả nhạc jazz; Tempest cuả Shakespeare, vở kịch thơ cuối cùng trong đó nhân vật chính có thể đã biến thành tác giả Shakespeare giã từ sân khấu, biến bi kịch thành trò mua vui cho thiên hạ -- thể dạng metafiction hậu hiện đại; và bài thơ khẩu khí mà t̉han thân trách phận th̉ảm thiết mà cao kỳ, Du Vân, và câu đối Thánh Gióng cuả Cao Bá Quát.
--bài thơ được bộc ra trong âm vần điệ̃u du dương và đặc thù nhất cuả kho tàng thi ca VN: thể thơ bảy chữ từ cổ thi đến hiện đại, trong tự do hoàn toàn, không bị hạn chế bởi "bát cú" hay thể đối hoặc sự gò bó khuôn khổ tư tưởng cuả thơ Đường.
--bài thơ xoá bỏ sự phân biệt rất giả dối cuả một số người Việt muốn tạo khoảng cách giữa "cổ thi" với "hiện đại/hậu hiện đại" để minh chứng cho chính sự nghèo nàn ăm vần điệu cuả họ-- âm vần điệu giống như solfege cuả âm nhạc có tông -- music of tonality -- là căn bản musicality cuả thi ca VN. Thơ tự do cách nào đi nữa mà không tạo ra nhạc tính hay đem oộc giả vaò khùng trời tư tưởng cuả liên quan, liên đới và đối chiếu thì không thể gọi là thơ.
GIÓ, MƯA, BÃO, SẤM SÉT, MÂY, KHÍ, KHÓI, MẶT ̣ĐẤT, TRỜI, ĐỜI, VÀ SỰ YÊN TĨNH PHẲNG LẶNG CUỐI CÙNG -- PEACE/ETERNITY--CÁI ĐẸP BẤT DIỆT CUẢ THƯỢNG ĐẾ Ở TRONG VÀ Ở NGOÀI CON NGƯỜI: TẮT CẢ CHỈ LÀ MỘT.
https://voiceofduongnhunguyen.blogspot.com/2021/12/tho-duong-nhu-nguyen-gio.html
No comments:
Post a Comment