LÂU ĐÀI CHO CÔ GÁI VIỆT NAM
Anh về xây lâu đài cho em nhé
Một lâu đài xứ biển của lòng anh
Lâu đài, nhưng, nhỏ bé và mong manh
Như đất mẹ, một thời còn bão nổi
Anh về xây lâu đài cho đám cưới
Để thấy ngày đất nước rủ cờ tang
Ngày quê hương đau xót hận da vàng
Người bỏ chạy mang nhọc nhằn chiến bại
Lâu đài ấy không xây trên tình ái
Mà trên đồng xương cốt của trời Nam
Nhận quà anh, em chít một vầng khăn
Trắng một thuở, trắng một đời vong quốc
Gửi lại anh, tim hiền như hạt thóc
Lâu đài đâu? Em khóc một mình em
Lâu đài đâu? Trang sử hay tình duyên
Em nhận lấy, vì em là Việt Nữ
Dương Như Nguyện
Copyright 2014
ĐẾM LÁ RỪNG
Đứng lặng bên bờ sông nước chảy
Cầm bằng duyên nợ, lá rừng trôi
Những là tâm sự không người biết
Lúc biết, thì thôi, đã muộn rồi
Lúc biết, thì thôi, đã cuối đời
Giữa rừng tôi khóc một mình tôi
Nay mai nhân thế còn bao kẻ
Biết xót thương mình, bỏ cuộc vui
Ai sẽ vì tôi, bỏ việc đời
Vào rừng đếm lá để cùng tôi
Xây lại sơn hà trong khỏanh khắc
Rừng vừa thay lá, mộng vừa rơi!
Rừng còn bao lá, hỏi rừng xưa
Vạn nẻo thiên thu, đổ một bờ
Không chuyển được giòng sông định mệnh
Đứng giữa không gian, mắt lệ mờ
Dương Như Nguyện
Copyright 2014
LỐI VỀ QUÊ CŨ
Lan xưa tìm lối về quê cũ
Cứ tưởng sơn hà vẫn đợi em
Nhưng khi sương khói buồn hiu hắt
Là lúc hồn lan tỏ nỗi niềm
Hồn bước vờn quanh con dốc nhỏ
Mái nhà xiêu vẹo của ngày xưa
Biết rằng ngói đỏ không còn vẹn
Đã nát tan rồi với gió mưa
Hồn lan phảng phất trên đường ấy
Theo gót vàng phai của nắng chiều
Mai sau sum họp lan thành điệp
Một lần tao ngộ một lần yêu
Một lần sum họp một lần xa
Tìm mãi mà không thấy cổng nhà
Cửa son một mảng chừ loang lỗ
Đâu đây ve sầu cất tiếng ca
Lan xưa tìm mãi mà không thấy
Mặc khách tao nhân của thuở nào
Lối cũ về quê không kẻ đợi
Mà chút tình riêng vẫn khát khao
Dương Như Nguyện
Copyright 2014
XUÂN NHUNG NHỚ
Nửa đêm tỉnh giấc triền miên nhớ
Mới biết trong lòng thôi hết xuân
Như cội mai vàng không trổ lá
Nghìn năm còn đợi bóng tình quân
XUÂN BUỒN
Buồn suốt mùa Đông rồi sang Xuân
Áo khăn không ủ được hương nồng
Chúc chi những lúc mùa Xuân đến
Nào có nguôi ngoai nỗi hận lòng
XUÂN ĐỢI
Bốn cô con gái Việt Nam xưa
Màu áo tươi như thuở hẹn hò
Rủ nhau tìm bóng hoa đào ấy
Để biết rằng Xuân vẫn đợi chờ
XUÂN THA HƯƠNG
Quá khứ vẫn còn đeo đuổi ta
Thao thức làm sao trở lại nhà
Xuân đã về, sao cây biếng lộc
Ngọn thủy tiên sầu không nở hoa
XUÂN VIỄN XỨ
Tha thiết làm chi, viễn khách về
Từ đâu? Muôn dặm của sơn khê
Cuối năm rượu nhạt mình ta uống
Nửa kiếp qua rồi, tỉnh giấc mê
XUÂN CÔ ĐỘC
Ta chỉ còn ta, không thiết Xuân
Tri kỷ nào ai ở cõi trần
Trúc mai, lan điệp, không liền cánh
Gừng muối, thơ đàn, thân vọng thân…
Dương Như Nguyện
Dec. 8, 2013
Copyright 2013
No comments:
Post a Comment