I wrote creatively mostly for myself. I find the whole process of seeking literary agents and publishers to be a hassle that hampers the creative process. Thank God I am a lawyer and don't have to write for a living, fame or fortune...
GIÓ
OH MY
WIND,
FROM TEMPEST
TO TEMPEST
Gió thổi
rừng thu qua rừng đông
Tôi nghe
từng giọt nhỏ trong lòng
Sương chiều
biến dạng thành câu hát
Tôi khép
mình lên những nhánh thông
From the forest of leaves to a sea
of snow – Autumn to Winter
Tempest my Wind traverses
from dewdrops to notes on the staff,
escape or encounter
My Beethoven converses
And I, nestling against branches of pine,
risking all to embrace you, the
least of mine
Gió thổi trên thông, như thở than
Tôi nhìn ra
gió ngự trên ngàn
Dêm về gió
rít triền miên hận
Uất nghẹn
là dao, cắt tiếng đàn
Breathe over those pines, Tempest my
Wind, and lament to me
I recognize you, mountain-reign and
freedom-flee
But at night, teeth-grinding and soul-bearing
grudge
Oh my Wind, you become a butcher’s
knife, and chop my piano shut
Gió
thổi từ trên hoà xuống dưới
Tôi tìm
thượng đế ngự trong em
Gió không
là xích, hay cai ngục
Em vẽ dùm
tôi một đức tin
Keep on blowing, my Wind, from
above-Heaven and below-Hell
Where’s our creator, except in you, Tempest,
my Shakespeare will tell
But you‘re no shackle, nor prison
guard of late
So paint for me, with your head and
toe, a God-given faith
Gió thổi
từ Nam ra ải Bắc
Đuổi theo
vó ngựa cuả chinh phu
Em đứng bên
song, đừng khóc nhé
Khi gió
mang về khúc viễn du
Keep exhaling, from peninsula’s
South to borders’ North
In your last travel, chase after the
warrior’s horse
His widow’s leaning upon her window
frame, no tears please
when you, my Wind, return to
deliver the final freeze
Gió thổi
bên này, bên đó se
Lạnh như
mưa bão giữa trưa hè
Bên ngoài
ướt sũng thân co lại
Bên trong
hừng hực khói u mê
Wheeze on, my Wind, from this side
of heat to the other cold
Trembling tropical rain in summer
mid-day, burned with fire told
Outward: dripping-blood frost, the
body shrinks
Inward: charcoaled feverish smoke,
the soul blinks
Tôi sẽ van
xin cùng với gió
Đừng đa
mang nữa, nợ trầm kha
Chuyển làm
chi nếu mây hờ hững
Vứt bỏ oan
khiên, trở lại nhà
I will have to beg, my Wind,
to drop it all, such sinking debt
Not your job to move, if floating clouds
don’t fret
Go back home to find poetic justice
Be it yours, life’s only apprentice
Gió trốn
về đây, trong mắt em
Hình như
gió vẫn khắt khe tìm
Xin em nhắm
mắt và an nghỉ
Để gió tan
đi...mộng hão huyền
You can seek refuge now in the Lady’s
ebony eyes
Sternly searching still, Tempest to
Tempest you fool, oh the sun still shines
upon you, so in peace close the
black velvet curtain,
let the last gleam die out, life
vanishes, and stage’s certain
Dnn © Dec.28,2021-Jan
17, 2022
No comments:
Post a Comment