Sunday, January 30, 2022

THO HOANG CAM

 

Nếu anh còn trẻ như năm cũ
Quyết đón em về sống với anh
Những buổi chiều buồn phơ phất lại
Anh đàn em hát níu xuân xanh
Nhưng thuyền em buộc bờ sông hận
Anh chẳng quay về bến trúc thương
Năm tháng em ca trong ánh nguyệt
Bao giờ em hết nợ Tầm Dương?
Nếu có ngày mai anh trở gót
Quay về thăm lại bến thu xa
Thì đôi mái tóc không xanh nữa
Mây trắng đêm vàng sẽ thướt tha
Hoàng Cầm
1941
Ps: khi ta đôi mươi

V/D THI CA VA TIEU CHUAN:
Cái đẹp cuả bài thơ Hoà̉ng Cầm. Tuyệt bích cuả ngôn ngữ VN. Cám ơn em Thuý Nga ở VN. Truoc day em co dang bai cua Thai Can. Tài năng cuả Hoàng Cầm với bài thơ này bất kể sông Gianh hay là sông Bến Hải.
Dưới đây, dĩ nhiên tôi không nói đến trí thức VN đã phải chọn con ̣đường bứt phá qua thi ca...Tôi cũng không hẹp hòi để phê phán sự chọn lựa cuả họ.
Cái đẹp cuả bài thơ Hoàng Cầm chính là lý do mà tôi phải công khai lên án những kẻ bất tài vô tướng, vô lễ với di sản thi ca của văn học sử Việt, lại tự cho mình có quyền đi ra trước quà̀n chúng Viet để̉ lải nhải xấc xược về v/d thi ca, tự nhận mình là chuyên gia thi ca, trong khi khong hieu gi ca ve âm vần điệu -- tính chật đặc thù cuả mấy trăm năm tuyệt bích cuả thơ Nôm, tiếng Việt, là ngôn ngữ có dấu, tonal, phonetics.
Lũ man rợ này không biết học hỏi, không biết khiêm nhưở̀ng, lại dám hô hào dưới chiêu bài thơ mới với thơ cũ, làm tôi nghĩ đến câu cuả Hồ Xuân Hương: "khéo ngẩn ngơ thay lũ trọc đầu..." Một lũ không có tóc mà dám vỗ ngực cho mình là expert về mái tóc mây cuà cô Kiều, cuả nàng chinh phụ, cuả cung nữ....
Muốn làm được môt bài tho xuoi tiếng Việt cần phải càm nhận được âm vần điệu, nhạc tính trong ngôn ngữ Việt, và phải hiểu thế nào là hình ảnh và cảm giác trong thi ca (tieu chuan thi ca cua the gioi...)
Muốn làm đươc một bài thơ văn xuôi như Baudelaire trong Spleen of Paris, trước hết phải biết nhận thức thế nào là thi ca. Nhậ́t là nếu làm bằng tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ cuả lũ hỗn lạ́o đó. Tôi cho rằng cái lũ bá vơ này không bao giờ làm nổi một bài như Hoảng Cầm cho nên chúng nó mới phải đi mượn thể chế cuả thế kỷ hai mươi Baudelaire...rồi vỗ ngực cho mình đủ khả năng để bình luận về thi ca "văn xuôi." Tôi không hiểu được tai sao lai có những đoàn thể tập thể tạo cơ hội cho chúng nó là̉m cái trò này.
Gọi chúng tôi là "Hải ngoại" không có nghĩa là chúng tôi "ngu dộ́t"...hay hèn nhát không dám lên tiếng vì có sự lạm dụng "hải ngoại" bởi một lũ bất tài.
Muốn biết chúng nó có làm nổi "thi ca" hay không thì cứ phát cho mỗi đứa một cây bút và tờ giậ́y cho chúng nó một ngày (̣giống như ngày xưa nữ sinh VNCH đi thi văn chương) xem chúng nó viết nổi cái gì, có đưá nào dám đem "sáng tác" cuả chúng nó ra để bên cạnh lụ́c bát cuả ND, song thất lục bát cuả DTD, hay bài thơ dưới đây cuà̉ Hoàng Cầm? Hay lả chúng nó viết "nhật ký" loại lang bang không đầu không đuôi rồi gọi đó là "thơ mới' thơ văn xuôi...bắt chước Tay Phuong mà không xong? Có dám đem "nhật kỵ́ lang bang" bắt chước không nên nết cuả chúng nó ra để bên cạnh đoản văn ngắn cuả Baudelaire hay không?
Và dĩ nhiên lại có những đưá đem thi ca ra làm chính trị đẫm máu...
Tôi tự hào là một phụ nữ rất quý trọng truyền thống va sự thanh nhã, đến như tôi mà phải dùng chữ "lũ" chữ "đứa" nhu HXH tức là quý vị đủ hiểu...Trong thanh nhã phải có sự thẳng thắn và cương quyết...Ranh giới phân chia giữ xấu đẹp thiện ác giống như ánh sáng cuả mặt trăng, mặt trời, không chối cãi được...
Tôi chỉ dùng chữ Lũ, Đứa với những kẻ mà tôi biết, qua cách nh̀ìn cuả một luật sư, cựu thẩm phán, nhìn vào dữ kiệ́n, để nhận xét nhữ̉ng gì gọi là xảo trá, bẻ ngược sự thật, những kể đã làm nhữ̉ng hành vi bất lương mà nhân chứng có thể nói, trong khi đặt tay lên "lờ́i thề" trước toà án -- gồm những hành vi tôi tạm gọi là acts of moral turpitude, trắng nói thành đen để biện minh giả dối lưả bịp quần chúng, dùng tên giả, mạ lỵ phỉ báng, nói tục, hỗn xựợc vớ phụ nữ, với người lớn tuổi, dung túng kẻ bất lương để thự́c hiện chính trí dơ bẩn, hay đánh bóng tên tuổi cá nhân nhằm thoả mãn nhu cầu tâm lý vì̀ không tạo nổi chỗ đứng hay tác phẩm dựa trên tài năng...
Chỉ có môi trường "hải ngoại" không còn sự kiểm chứng tài năng hay môi trường ngăn chận tự do ngôn luận cuả độc tài thì mớ tạo ra cái lũ này mà thôi.

Saturday, January 29, 2022

Mallarme -- apparition thơ cuả thi sĩ Pháp

 FAIR USE EXCEPTION TO COPYRIGHT 

Apparition

Stéphane Mallarmé
translated by Wilfrid Thorley


The moon grew sad, and weeping seraphim,
Musing among the vaporous flowers aswim,
With slow bows from the sobbing viols drew
White tears that sank in their corónals blue.
It was the blesséd day of your first kiss.
My reverie, eager with new miseries,
Was all a-swoon with perfume of shy grief
That leaves the heart to gather its own sheaf,
And frets not, nor yet sickens of its prize.
I wandered, and the worn way held my eyes
When in the street I saw your sun-girt hair
And you all smiling in the twilit air.
I took you for that elf who, crowned with beams,
Once passed before me in my childish dreams,
And shed white posies of sweet-smelling flow’rs
Star-like for tiny hands in snowy show’rs.





Apparition



La lune s’attristait. Des séraphins en pleurs
Rêvant, l’archet aux doigts, dans le calme des fleurs
Vaporeuses, tiraient de mourantes violes
De blancs sanglots glissant sur l’azur des corolles.
—C’était le jour béni de ton premier baiser.
Ma songerie aimant à me martyriser
S’enivrait savamment du parfum de tristesse
Que même sans regret et sans déboire laisse
La cueillaison d’un Rêve au cœur qui l’a cueilli.
J’errais donc, l’œil rivé sur le pavé vieilli,
Quand avec du soleil aux cheveux, dans la rue
Et dans le soir, tu m’es en riant apparue
Et j’ai cru voir la fée au chapeau de clarté
Qui jadis sur mes beaux sommeils d’enfant gâté
Passait, laissant toujours de ses mains mal fermées
Neiger de blancs bouquets d’étoiles parfumées.

This poem is in the public domain. Published in Poem-a-Day on January 29, 2022, by the Academy of American Poets.

Friday, January 28, 2022

SAU THU VÀ ĐÔNG: Nỗi buồn trong muà xuân -- TRANH THƠ


 LÂU ĐÀI CHO CÔ GÁI VIỆT NAM

 
Anh về xây lâu đài cho em nhé
Một lâu đài xứ biển của lòng anh
Lâu đài, nhưng, nhỏ bé và mong manh
Như đất mẹ, một thời còn bão nổi
 
Anh về xây lâu đài cho đám cưới
Để thấy ngày đất nước rủ cờ tang
Ngày quê hương đau xót hận da vàng
Người bỏ chạy mang nhọc nhằn chiến bại
 
Lâu đài ấy không xây trên tình ái
Mà trên đồng xương cốt của trời Nam
Nhận quà anh, em chít một vầng khăn
Trắng một thuở, trắng một đời  vong quốc
 
Gửi lại anh, tim hiền như hạt thóc
Lâu đài đâu? Em khóc một mình em
Lâu đài đâu? Trang sử hay tình duyên
Em nhận lấy, vì em là Việt Nữ
 
Dương Như Nguyện
Copyright 2014
 


 
ĐẾM LÁ RỪNG
 
Đứng lặng bên bờ sông nước chảy
Cầm bằng duyên nợ, lá rừng trôi
Những là tâm sự không người biết
Lúc biết, thì thôi, đã muộn rồi
 
Lúc biết, thì thôi, đã cuối đời
Giữa rừng tôi khóc một mình tôi
Nay mai nhân thế còn bao kẻ
Biết xót thương mình, bỏ cuộc vui
 
Ai sẽ vì tôi, bỏ việc đời
Vào rừng đếm lá để cùng tôi
Xây lại sơn hà trong khỏanh khắc
Rừng vừa thay lá, mộng vừa rơi!
 
Rừng còn bao lá, hỏi rừng xưa
Vạn nẻo thiên thu, đổ một bờ
Không chuyển được giòng sông định mệnh
Đứng giữa không gian, mắt lệ mờ
 
Dương Như Nguyện
Copyright 2014
 
 
LỐI VỀ QUÊ CŨ
 
Lan xưa tìm lối về quê cũ
Cứ tưởng sơn hà vẫn đợi em
Nhưng khi sương khói buồn hiu hắt
Là lúc hồn lan tỏ nỗi niềm
 
Hồn bước vờn quanh con dốc nhỏ
Mái nhà xiêu vẹo của ngày xưa
Biết rằng ngói đỏ không còn vẹn
Đã nát tan rồi với gió mưa
 
Hồn lan phảng phất trên đường ấy
Theo gót vàng phai của nắng chiều
Mai sau sum họp lan thành điệp
Một lần tao ngộ một lần yêu
 
Một lần sum họp một lần xa
Tìm mãi mà không thấy cổng nhà
Cửa son một mảng chừ loang lỗ
Đâu đây ve sầu cất tiếng ca
 
Lan xưa tìm mãi mà không thấy
Mặc khách tao nhân của thuở nào
Lối cũ về quê không kẻ đợi
Mà chút tình riêng vẫn khát khao
 
Dương Như Nguyện
Copyright 2014
 
 

XUÂN NHUNG NHỚ
Nửa đêm tỉnh giấc triền miên nhớ
Mới biết trong lòng thôi hết xuân
Như cội mai vàng không trổ lá
Nghìn năm còn đợi bóng tình quân
 

XUÂN BUỒN
Buồn suốt mùa Đông rồi sang Xuân
Áo khăn không ủ được hương nồng 
Chúc chi những lúc mùa Xuân đến
Nào có nguôi ngoai nỗi hận lòng
 
 
XUÂN ĐỢI
Bốn cô con gái Việt Nam xưa
Màu áo tươi như thuở hẹn hò
Rủ nhau tìm bóng hoa đào ấy
Để biết rằng Xuân vẫn đợi chờ
 

XUÂN THA HƯƠNG
Quá khứ vẫn còn đeo đuổi ta
Thao thức làm sao trở lại nhà
Xuân đã về, sao cây biếng lộc
Ngọn thủy tiên sầu không nở hoa
 

XUÂN VIỄN XỨ
Tha thiết làm chi, viễn khách về
Từ đâu? Muôn dặm của sơn khê
Cuối năm rượu nhạt mình ta uống
Nửa kiếp qua rồi,  tỉnh giấc mê
 

XUÂN CÔ ĐỘC
Ta chỉ còn ta, không thiết Xuân
Tri kỷ nào ai ở cõi trần
Trúc mai, lan điệp, không liền cánh
Gừng muối, thơ đàn, thân vọng thân…
 
Dương Như Nguyện
Dec. 8, 2013
Copyright 2013
 

 



musicality in poetry in English


FAIR USE EXCEPTION TO COPYRIGHT


testify

Eve L. Ewing


i stand before you to say
that today i walked home
& caught the light through
the fence & it was so golden
i wanted to cry & i lifted
my right hand to say thank
you god for the sun thank
you god for a chain link fence
& all the shoes that fit into
the chain link fence so that
we might get lifted god thank
you & i just wanted to dance
& it feels good to have food
in your belly & it feels good
to be home even when home
is the space between metal
shapes & still we are golden
& a man who wore the walk
of hard grounds & lost days
came toward me in the street
& said ‘girl what a beautiful
day’ & i said yes, testify
& i walked on & from some
place a horn rose, an organ,
a voice, a chorus, here to tell
you that we are not dead
we are not dead we are not
dead we are not dead we are
not dead we are not dead
we are not dead we are not
dead
yet






The Crystal Gazer

Sara Teasdale




I shall gather myself into myself again,
I shall take my scattered selves and make them one,
Fusing them into a polished crystal ball
Where I can see the moon and the flashing sun.

I shall sit like a sibyl, hour after hour intent,
Watching the future come and the present go,
And the little shifting pictures of people rushing
In restless self-importance to and fro.


Wednesday, January 19, 2022

Serenade -- Stanchen -- by Schubert


DANG DUNG



Thế sự du du nại lão hà,
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chúa hữu hoài phù địa trục,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.(Cảm hoài _ Đặng Dung )

Monday, January 17, 2022

GIÓ -- THE ENGLISH VERSION

 I wrote creatively mostly for myself. I find the whole process of seeking literary agents and publishers to be a hassle that hampers the creative process.  Thank God I am a lawyer and don't have to write for a living, fame or fortune...



GIÓ

 OH MY WIND,

FROM TEMPEST TO TEMPEST

 

Gió thổi rừng thu qua rừng đông

Tôi nghe từng giọt nhỏ trong lòng

Sương chiều biến dạng thành câu hát

Tôi khép mình lên những nhánh thông

            From the forest of leaves to a sea of snow – Autumn to Winter

            Tempest my Wind traverses

            from dewdrops to notes on the staff, escape or encounter

            My Beethoven converses

            

            And I, nestling  against branches of pine,

            risking all to embrace you, the least of mine

 Gió thổi trên thông, như thở than

Tôi nhìn ra gió ngự trên ngàn

Dêm về gió rít triền miên hận

Uất nghẹn là dao, cắt tiếng đàn

            Breathe over those pines, Tempest my Wind, and lament to me

            I recognize you, mountain-reign and freedom-flee

            But at night, teeth-grinding and soul-bearing grudge

            Oh my Wind, you become a butcher’s knife, and chop my piano shut

 Gió thổi từ trên hoà xuống dưới

Tôi tìm thượng đế ngự trong em

Gió không là xích, hay cai ngục

Em vẽ dùm tôi một đức tin

             Keep on blowing, my Wind, from above-Heaven and below-Hell

            Where’s our creator, except in you, Tempest, my Shakespeare will tell

            But you‘re no shackle, nor prison guard of late

            So paint for me, with your head and toe, a God-given faith 

Gió thổi từ Nam ra ải Bắc

Đuổi theo vó ngựa cuả chinh phu

Em đứng bên song, đừng khóc nhé

Khi gió mang về khúc viễn du

             Keep exhaling, from peninsula’s South to borders’ North

            In your last travel, chase after the warrior’s horse

            His widow’s leaning upon her window frame, no tears please

            when you, my Wind, return to deliver the final freeze

Gió thổi bên này, bên đó se

Lạnh như mưa bão giữa trưa hè

Bên ngoài ướt sũng thân co lại

Bên trong hừng hực khói u mê 

            Wheeze on, my Wind, from this side of heat to the other cold

            Trembling tropical rain in summer mid-day, burned with fire told

            Outward: dripping-blood frost, the body shrinks

            Inward: charcoaled feverish smoke, the soul blinks  

Tôi sẽ van xin cùng với gió

Đừng đa mang nữa, nợ trầm kha

Chuyển làm chi nếu mây hờ hững

Vứt bỏ oan khiên, trở lại nhà

             I will have to beg, my Wind, to drop it all, such sinking debt

            Not your job to move, if floating clouds don’t fret

            Go back home to find poetic justice

            Be it yours, life’s only apprentice

Gió trốn về đây, trong mắt em

Hình như gió vẫn khắt khe tìm

Xin em nhắm mắt và an nghỉ

Để gió tan đi...mộng hão huyền

            You can seek refuge now in the Lady’s ebony eyes

            Sternly searching still, Tempest to Tempest you fool, oh the sun still shines

            upon you, so in peace close the black velvet curtain,  

            let the last gleam die out, life vanishes, and stage’s certain          

 

Dnn © Dec.28,2021-Jan 17, 2022

 

Sunday, January 16, 2022

rhymes and musicality in American poetry

FAIR USE EXCEPTION TO COPYRIGHT

The Song of the Smoke

W. E. B. Du Bois


I am the smoke king,
I am black.
I am swinging in the sky,
I am ringing worlds on high;
I am the thought of the throbbing mills,
I am the soul of the Soul toil kills,
I am the ripple of trading rills.
Up I’m curling from the sod,
I am whirling home to God.
I am the smoke king,
I am black.

I am the smoke king,
I am black.
I am wreathing broken hearts,
I am sheathing devils’ darts;
Dark inspiration of iron times,
Wedding the toil of toiling climes,
Shedding the blood of bloodless crimes,
Down I lower in the blue,
Up I tower toward the true.
I am the smoke king,
I am black.

I am the smoke king,
I am black.
I am darkening with song,
I am hearkening to wrong;
I will be black as blackness can,
The blacker the mantle the mightier the man,
My purpl’ing midnights no day dawn may ban.
I am carving God in night,
I am painting Hell in white.
I am the smoke king,
I am black.

I am the smoke king,
I am black.
I am cursing ruddy morn,
I am hearsing hearts unborn;
Souls unto me are as mists in the night,
I whiten my black men, I blacken my white,
What’s the hue of a hide to a man in his might!
Hail, then, gritty, grimy hands,
Sweet Christ, pity toiling lands!
Hail to the smoke king
Hail to the black!