làn kiếm của trưng vương
Cuộc gặp gỡ giữa thương binh già và em gái mang tên Triệu-Trưng, mùa thu năm hai ngàn hai mươi mốt….
(Tiết bây giờ, trời Âu là mùa thu
Đâu quê hương, mong manh, và âm u…) dnn(c)2021
Dòng sông chết và rồi biển cũng chết
Chỉ còn em sống mãi Triệu Trưng ơi
Như bóng ngọn đèn dầu luôn leo lét
Anh thắp cho em, soi dấu lưng trời
Nương theo dấu, rừng Mê Linh, đặc sệt
Như cafe buổi sáng uống se môi
Anh nhu nhược khác chi đèn hao hụt
Đốt anh đi, em nhẹ gánh lưng đồi
Em vác nhé, nợ trầm kha tử biệt
Sống mà đi, trên gót nở hoa rừng
Quay trở lại Mê Linh mà tập kiếm
Hay hướng về Thanh Hóa, Triệu theo Trưng
Anh bây giờ là thi sĩ cà phê
Ruột đã mòn vì tâm sự ủ ê
Chân đã gãy vì Trường Sơn vọng tiếng
Chỉ còn thơ, bắt chước cổ nhân hề
Em đứng kia, rực rỡ mà tang thương
Anh ở đây, thao thức giấc miên trường
Sông, núi, biển, do tiền nhân để lại
Gánh đi em, làn kiếm của Trưng Vương
Làn kiếm ấy, ngăn bão từ Phương Bắc
Vì Mê Linh mang tiếng vọng Hoàng Sa
Cát vẫn vàng, vẫn óng vì dân ta
Không đồng hóa, và không quỳ thất thủ
Ôi làn kiếm, ngát hương màu tự chủ
Trong tay em, máu lệ của thơ anh
Nhớ chăng em, trang sử vẫn màu xanh
Xanh như ngọc, bíếc như hồn đất nước
Em hôm nay, là chứng nhân buổi trước
Em bây giờ, là un đúc nghìn phương
Rạch vòng đai, ranh giới, và biên cương
Bao chiến sĩ, đứng lên từ đáy vực
…
Triệu Trưng ơi, tên em là giang sơn…
Và tay em: làn kiếm của Trưng Vương…
dnn (c) 2021
No comments:
Post a Comment