Friday, August 27, 2021

NÓI VỀ OPERA, ÂM NHẠC, VÀ QUÝ TỘC TÂY PHƯƠNG:


 

NÓI VỀ ÂM NHẠC:

có posting cuả một người VN chắc cho là mình sành điệu âm nhạc cổ điển Tây Phương, và chắc theo thói quen TỪ VN: gọi nhạc sĩ Wagner soạn opera cuả Đức là "vĩ đại nhất nhân loại." Posting ca tụng thêm vua chúa và người có tiền tài trợ cho tài năng.
xin đọc câu nhận định rất chua cay nhưng chính xać cuả NN, dưới đây: .
Có người cho NN biết: Một độc giả cuả sự tôn dương "vĩ đại" này vô nói "Phew".
"Phew" nên nói khi người VN ca tụng "vĩ đại nhất nhân loại" và chỉ nói bời nhử̃ng kẻ có khuynh hướng đó. Một là̉ "hỗn," hai là...bị cứng họng không nói gì được nưã thì "phew," nhưng rất thích hợp với loại quần chúng đó.
"Phew" cũng có nghĩa...vâng lời, vì NN không muốn đối thoại với bất cứ ai ca tụng sự "vĩ̉ đại" cuả bất cứ ai. Nghe rất chướng. Nhân tài và thiên tài thật sự không cần sự tung hô vỉ̃ đại.
_____
NO NEED FOR DISCUSSION: just browsing and finding this on Do Quy Dan's forum, as there is something called freedom of speech, which happens to be my specialty in law: So I speak.
FOR READERS' fuller insight into the operatic art:
Wagner stood for very dramatic singing and splendid stage setting: in terms of the voice: kind of contrary to the Italian Bel Canto, which characterized renaissance, so to speak. So Wagner stood for the German school, in symphonies as well as in operas.
There are sources criticizing Wagner for anti-semitism (what else is new, but one should take the time to really look at Europe and Germany before Hitler). (There are critics speaking of Shakespeare's The Merchant of Venice as anti-semitic as well).
If a singer does Bel Canto, the singer doesn't do Wagner and vice versa. yet, La Callas did it, she did both, within a week's time or so, at the invitation and "mandate" of Conductor Serafin (I believe, just don't hold me to it, since i don't comment on FB with dictionaries or WIKI next to my screen). She did it within a week! Superhuman.
To say that Wagner la nha soan opera vi dai nhat nhan loai thi lam on ngo' lai Bellini with Norma, Puccini, Rossini, etc. of the Bel Canto area and the Italian tradition -- that which created talents like La Callas, as I and many call her.
Cai gi cung la "vi dai nhat nhan loai" cu.m tu nay tu dau ra? Nghe tham thiet qua. I mean tha?m thiet, not tha thiet, not thắm thiết.
TCS da duoc dem ra dat ten duong o Hue cua tui, nhung that tinh TCS co viet duoc "hoa am" nao khong, cho tui nghe voi....
I saluted to Le Thuong, PhamDinh Chuong, before I even thought of TCS, whom I happened to know when I was 6 years old. I know where some of TCS's best songs came from, right around me and below his flat on Nguyen Truong To Hue, me at 6 years of age.
Wagner has his place, no doubt. He inspired many many.
Lam on phan tich nhac va dramaticism cua Wagner cho chung ta cung hieu va thuong thuc thi tot hon la ca len cau, 'vi dai nhat nhan loai."
Further, it's common knowledge that Baroque, classical, romantic, etc. composers of Europe lived off the aristocracy in order to create, so what's new?
Only Beethoven would dare claiming a "meritocracy" which derived from God and Angels (definition of "talents," i.e., Beethoven went to Heaven, Mozart came straight from ...Heaven!)
And then, Mozart, descending upon earth, spoke stacology, and the great Beethoven, upon turning deaf, told his sponsor the Prince (I forgot the spelling of the Prince's name -- Beethoven dedicated one of his best to that Prince. This is what Beethoven said: "Prince, you become you because of Birth, I become me because of...myself. so there are thousands of princes, but there is only one Beethoven."
And yet, I haven't yet said, how dare, I am yet to say, Beethoven is vi dai nhat nhan loai. Nghe den "vi dai" la toa't mo hoi la.nh rung ron ca nguoi.
FYI: all composers of the past in Europe had sponsors who were aristocrats; THIS WAS THE WAY IT WAS!
Chopin of the 19th century had George Sands due to the...heart, but she was also the widow of an aristocrat with money and...castles, and a place in Majorca for Chopin to compose!
Fill me in on further details on my FB, since i can type very fast without research but i can miss something. I am imperfect, yet I am...myself because of..memory!
Rest my case, Bye! I won't return to Do Quy Dan's forum!
DNN

Thursday, August 26, 2021

No'i ve^` Ha`n Ma.c Tu?


 


The Art of Repetition and Parallelism in poetry, especially Vietnamese poetry:

Sau khi ho.a bai tho cua Huyen Chi để đem my~ thuật repetition vào toàn bài thơ cuả bà -- một hình thức vinh danh tài năng cuả bà, thì NN phải xa'c nha^.n HC không phải la Han Mac Tu. Tuy hai đọan đầu cua bai tho HC quá xuất sắc về repetition, HC khác HMT. HMT chỉ thỉnh thoảng dùng repetition, vài câu mà thôi, là tuyệt tác. Ông đem sự́́ rướm máu cuả chính mình vào thơ để cho đi, nhưng không bị trĩu nặng vì cáí ngã, ông thổn thức vạch trần cái ngã. Ông bóc vỏ chính sự đau đớn cuả mình để cho đời. Như con tằm nhả tơ. Thơ cuả HMT hoàn toàn originality, đọc lên như lời nói, đôi khi trần truồng trong cảm xúc, mà lại là tuyệt đỉnh lãng mạn cuả thi ca.
Repetition -- láy chữ -- hình nhu chua bao gio được dùng cho toàn baì thơ ngoại trừ Nguyen Bính. NHờ chi N tìm dùm và post bai thơ noi về đám tang cuả người con gái được thi nhân yêu: Nguyen Binh nhắc đi nhắc lại chữ trắng."
Có muốn cũng không thể hoạ thơ cua nhũng thi bá như Nguyen Bính, HMT, Luu Trong Lu, Doan Van Cu, Nguyen Nhuoc Phap, Bich Khe, Tham Tam, etc. Cũng như không thể hoạ hai đọan đầu trong bài thơ cuả HC: vì hoạ có thể làm hỏng đi tuyêt tác cuả thi nhân. Các đoạn sau, HC không dùng mỹ thuật repetition. Cho nên NN mới họa để đem Repetition vào toàn bài mà thôi. Ngoài Repetition, còn có Parallelism trong bài họa.
Trong trường hợp HMT, NN chỉ có thể cảm tác bằng cách trićh dẫn. Nuôi con bằng thi ca VN, mẹ NN không đem tuổi thơ cuả NN vào thế giới HMT, có lẽ vì sự rướm máu cuả thi nhân. Maĩ đến khi khôn lớn và già đ̣i ở Mỹ, NN mới cảm nhận được thơ HMT là một sự cho đi tim óc và nỗi đau cuả chàng, mà không hề vướng bận bởi cái ngã. Thơ HMT hoàn toàn vắng bóng sự đề cao cái tôi.
Sau đây là cảm tác cuả NN về nghệ thuật "Láy Chữ" cua HMT từ bai "thôn Vỹ Da." NN dùng chữ trắng" mà Nguyen Binh đã dùng:
"Mơ khách đường xa, khách đường xa..."
Trái tim trinh trắng tìm không ra?
Trắng như màu trắng ngày mưa tuyết
Trắng tựa khăn tang, buổi tịch tà.
DNN Jan 2019
Wendynicolenn Duong is with Ngoc Minh Nguyen and 2 others.
20 hrs
Hoa cam tac bai tho cua Huyen Chi, chi N post:
Doc bai tho cua Huyen Chi, tien boi cua thi ca VN tu 1954. truoc khi NN ra doi, thay tac gia xu? du.ng ca'ch nhac chu~ (repetition) qua tuyet voi. Repetion la mot hinh thuc rhetoric, figure of speech trong thi van sa'ng tao, rat it thi si la`m de tro thanh tuyet tac. Huyen Chi du`ng repetition qua dep, trong va`i doan dau, nhung sau do tac gia cham dut khong tiep tuc nghe thuat nay o nhung doan sau. NN cam tac du`ng y' tho cua Huyen Chi de hoa lai, TIEP TUC my~ thuat REPETITION, nghe thuat nha'c chu~. Cac ban yeu tho VN va hie^?u am van dieu cua thi ca, xin do.c thu?. (khi du`ng my~ thuat REPETITION, nn du`ng luon am dieu cua tho Duo`ng cho mot vai cau.
...
---
Vỡ một tiếng cười hoe nước mắt, Nắng hè rung nắng, nắng hè ơi! Căm căm phượng đỏ bầm da thịt; Nức nở mùa ve nức nở cười!
Tay bút cuồng lên, thơ nhạt lắm! Sầu ngâm mắt lạnh, sầu chơi vơi! Nắng Hạ quay tròn như ảo ảnh, Những bàn tay nhỏ biệt tay rồi.
Đêm qua đốt lửa nghe trời chuyển, Mưa gió theo về lưả cũng nguôi, Hàng xóm có người ngâm khúc hát: - Khúc nào cho ấm được lòng tôi
Nắng muà ve ấy, nắng đầy hương, Phượng đỏ triền miên mie^n sắc hường, Có những bàn tay thơ dại nắm, Tay nào nắm vội, tay na`o vương!
Rồi loạn mùa hoa, phượng xác cành, Lửa về thiêu phượng, đỏ ngày xanh. Đàn ve im giọng, rồi ve khóc, Gió lồng lộng gió, canh tàn canh
Rồi một mùa ve, hai mùa ve… Phượng hồng, hay phượng để tang hè? Tim tôi câm nín vì tim vỡ, sắc cuả hoa rơ`i, sắc đỏ hoe
Nắng đã va`ng chưa, nắng ấm ơi! Chiều nay nắng lịm trên bờ môi. Lòng tôi chôn xác nghìn hoa phượng, mắt khóc nghìn thu, mắt lạnh rồi!
Thơ Huyền Chi - Tập thơ Cởi Mở 1954
NN cảm tác 2019

Sunday, August 22, 2021

 VẤN ĐỀ ÂM NHẠC:  ẢNH HƯỞNG HAY VAY MƯỢN:  

Hương Xưa: Cung Tiến hay Schubert? Hay chỉ là hành vi hạ cấp phá hoại có hệ thống trên mạng lưới?


Cung Tiến, nhạc sĩ cuả Việt Nam Cộng Hoà được học bổng kinh tế của Hội Đồng Anh, thập niên bảy mươi. Cung Tiến đã công nhận rằng: hai bản nhạc “đồng hành” của ông, Hương xưa và Nguyệt cầm, chịu ảnh hưởng và cảm hứng đến từ bản Romance cung Fa của Beethoven, nếu nói về phương diện mô típ – sự thể hiện đường nét cuả tư tưởng âm nhạc.


Bản Romance cung Fa trưởng được soạn cho đàn violin và dàn nhạc giao hưởng, Bản Romance được phổ biến với tên tổng quát: “Adagio Cantabile.“


--Tám nốt đầu tiên của bản Nguyệt Cầm có phần tương đồng với bản Romance cung Fa của Beethoven, chỉ có khác biệt là bản Nguyệt Cầm được soạn với cung Mi trưởng, còn bản Romance của Beethoven thì được viết với cung Fa trưởng.


--Mười nốt đầu của bản Hương xưa mang nhiều âm hưởng tương đồng với một bản nhạc của Beethoven: bản Sonata số 1, soạn cho đàn piano, tài liệu in Opus số 2, bản in thứ nhất, cung Fa thứ. Trong đó, có phần thứ hai, đoạn Adagio nhịp điệu chậm, chỉ khác là Hương xưa được viết với cung Fa trưởng.


Trên youtube, Bản Hương xưa được hát và thể hiện bởi cố ca sĩ Hà Thanh cuả Kinh thành Huế. Một thính giả mang tên Tây vô tuyên bố rằng bản Hương xưa là cuả Schubert.


--Cà hai bản Hương xưa và Nguyệt cầm đều phảng phất chút âm điệu cuả tác phẩm Beethoven viết thời còn trẻ: bản độc tấu dương cầm số năm, đoạn giữa, nhạc chậm Adagio, viết bằng cung Fa thứ, cho nên buồn và trĩu nặng hơn, nhưng vẫn mang nét thanh thoát mà chúng ta tìm thấy ở Nguyệt cầm (cung Mi trưởng) và Hương xưa (cùng cung Fa trưởng với Romance cung Fa cuả Beethoven), vì tác giả Cung Tiến chịu ảnh hưởng Beethoven. Ông đã công nhận như thế. (Dĩ nhiên Nguyệt cầm cũng có thể đổi thấp xuống gần một quãng tám thành cung Fa giưã đàn piano, về phía trái, hay cao hơn nưà âm vực, từ Mi sang Fa phiả phải trên đàn piano, thì lại gần gũi hơn nưã với Romance cung Fa cuả Beethoven, nhưng nếu đổi như vậy thì Nguyệt cầm khó hát cho giọng mezzo soprano thích hợp với các nữ ca sĩ Việt Nam, môi trường cuả Cung Tiến.)


--Và nếu thính giả sành điệu nghe kỹ hơn với thái độ phóng khoáng thì sẽ nhận ra sự tương đồng trong mô típ giưã các giai điệu Beethoven mà tôi nêu trên đây với nhạc phẩm bất hủ đã từng được coi là hay nhất thế giới: bài đơn ca Casta Diva từ nhạc kịch Norma cuả nhạc sĩ Ý Bellini, thuộc trường phái Bel Canto tức là tiêu chuẩn “tiếng hát đẹp” cuả âm nhạc cổ điển Tây phương. Bản Casta Diva được viết bằng cung Sol trưởng, nếu hạ thấp xuống một âm vực cho giọng nữ như đã được làm khi trình diễn, thì sẽ là cung Fa trưởng, tức là cùng khoá với Romance cung Fa cuả Beethoven, là tác phẩm mà Cung Tiến chịu ảnh hưởng -- Hương xưa cuả Cung Tiến cũng là cung Fa trưởng.


Nhạc sĩ dương cầm thuộc thời kỳ lãng mạn, Chopin, đã tôn Nhạc Sư Bellini làm thần tượng cuả mình trong lãnh vực giai điệu, và Chopin chịu ít nhiều ảnh hưởng cuả Bellini.


Như vậy, sự tương đồng trong việc thể hiện tư tưởng âm nhạc thường xẩy ra từ ảnh hưởng và ngưỡng mộ, cũng như từ căn bản đào tạo cuả nhạc sĩ. (Trong thời gian du học kinh tế ở Anh, nhạc sĩ Cung Tiến cuả Việt Nam đã học thêm nhạc lý sáng tác và nhạc cổ diển Tây Phương, nói lên sự đa diện cuả ông.)


Schubert đã rất ngưỡng mộ Beethoven từ lâu. Ông nổi tiếng là “vua của những bài hát cổ điển tiếng Đức,“ (lieders), nhưng SCHUBERT KHÔNG VIẾT NHẠC VIỆT NAM, mà là nhạc sĩ Cung Tiến cuả chúng tôi. Viết bài hát cho chúng tôi, cả nhạc lẫn lời, nhạc sĩ Cung Tiến phải chọn giai điệu hợp với giọng nói có dấu, tất cả saú thanh, cuả người Việt.


Schubert viết rất nhiều bài hát, có thể lên cả sáu trăm bài, tôi không rõ vì không thể nào đếm hay nghe hết được: bài nào cuả Schubert là Hương xưa? Giai điệu cuả Schubert thường thường rất buồn và da diết, hay nói về cái chết đau thương – lấy thí dụ: Winterreise – thơ phổ nhạc, nói về người đàn ông tuyệt vọng lang thang chết trong lòng tuyết – không phải là đậc tính âm nhạc thanh thoát cuả Hương Xưa.


Thính giả mang tên Hugh Jackson cho rằng Schubert mới là người viết ra bản Hương xưa. Tôi e rằng Hugh Jackson không hiểu gì cả về Schubert hoặc về âm nhạc cổ điển Tây phương của thời kỳ lãng mạn, nói chi đến nhạc sĩ Cung Tiến của Việt Nam hay Beethoven cuả thế giới. Beethoven được thế giới ngưỡng mộ một phần vì ông đã biến hoá thời đại âm nhạc thuàn tuý cổ điển qua thời đại cuả trường phái lãng mạn. Và Schubert cũng tiếp tục con đường ấy.



Với sự bình luận thiếu tôn trọng của Hugh Jackson, ông ta đã buộc tội người đăng tải bản nhạc Hương xưa là tắc trách, hoặc buộc tội nhạc sĩ Cung Tiến đánh cắp tác phẩm của Schubert???



Vì là người hâm mộ âm nhạc cổ điển lãng mạn, tôi biết về Cung Tiến và Schubert , nên tôi nói lên điều tôi thấy là sự thật . Sự thiếu cẩn trọng cuả Hugh Jackson là công việc cho thính giả Việt Nam và những người yêu âm nhạc của Schubert phải luận giải và bác bỏ. Chắc Hugh Jackson cần xin lỗi nhạc sĩ Cung Tiến và những người nghe nhạc Việt Nam.



Như chúng ta biết, mô típ, biểu hiện tư tưởng âm nhạc, có thể được xử dụng để sáng tạo, đặc biệt là để tỏ bày sự tôn trọng đối với người mà nhạc sĩ ngưỡng mộ. Bản thân Beethoven cũng đã dùng tư tưởng âm nhạc của Mozart, từ thánh ca tuyệt vời Misericordias Domini cung Do thứ, KV 222, để soạn ra phần thanh nhạc nổi tiếng thế giới cho bản hoà tấu/giao hưởng số 9 bất hủ, tác phẩm mà Beethoven đã tạo nên bằng cách phổ thơ của thi sĩ/triết gia Schiller. Nhiều người cho rằng Beethoven đã xử dụng những tư tưởng âm nhạc của Mozart hoặc Clementi để soạn ra những tác phẩm để đời khác nữa.


Đem âm nhạc của Cung Tiến ở miền Nam Việt Nam để nhảy qua Schubert, hai nhập thành một, là cái bước quá xa cuả một kẻ nghiệp dư, tôi e rầng vô trách nhiệm, quá vội vàng kết luận: bằng chứng ở đâu? Hành vi vội vã này là trạng thái tiêu biểu thật đáng tiếc của vòng quay mạng in-tơ-nét.


Tôi phải nói lên điều này, vì việc dùng mạng lưới hay mạng xã hội để đưa tin sai lệch theo tôi là vô đạo đức, cần phải được điểm chỉ công khai để bảo vệ nạn nhân, trong trường hợp này là nhạc sĩ Cung Tiến, bài hát của ông ấy , và ca sĩ quá cố của chúng tôi -- tôi xem bà như người “dì“ của tôi ở Kinh thành Huế.


P.S.
Sau khi tôi viết xong bài này bằng cách đọc chính tả tiếng Anh, và nhờ người dịch ra tiếng Việt rồi tôi bổ túc, thì bằng chứng lập tức cho thấy: Hugh Jackson là loại dư luận viên hạ cấp phá hoại trên mạng lưới...

Saturday, August 21, 2021

DICH THO APOLLINAIRE


Một chương mục trên social media tiếng Việt đóng góp rất lớn về văn học bằng cách vạch ra bài thơ mà bác Phạm Duy "dịch" thành Muà Thu Chết chính ra là bài thơ nói về tình cha già và con gái rượu chứ không phải là tình yêu trai gái như Phạm Duy đã "xây dựng."  Đóng góp này dựa trên tài liệu văn học sử: rằng Apollinaire làm  bài L'Adieu để tặng Victor Hugo khi con gái ông, Leopoldine, chết đuối.  "nương tử chết theo nước xanh...(Xuân Diệu/Cung Tiến)"  

Nhánh thạch thảo tử sinh cha ngắt vội

Con nhớ chăng muà thu đã chết rồi

Cha con mình chẳng còn dây hội ngộ

(Ôi, giây hội ngộ...)

Mộng trùng lai đứt đọạn ở trên đời

 

Mùi thời gian thấm bờ môi thạch thảo

Đã lià cành, con gái rượu, chia phôi

 

Con nhớ nhé, cánh thời gian thạch thảo

Cha chờ con, muôn kiếp và muôn nơi...

DNN August 21, 2021̣

(dịch thoát để dịch cho hết ý)

Tôi đã dùng "song nghĩa" double meaning với chữ "dây/giây," -- dây tơ, giây phút -- "mùi" -- mùi hương, mùi vị -- "cánh" -- tung cánh, cánh chim, cánh hoa, cánh lá -- "đứt đoạn" -- nhánh, cà̉nh đứt đoạn, cù̀̀ộc đời đứt đoạn, và tôi đem vào bài thơ thành ngữ Việt "con gái rượu" để vị giác hoá tình cà̉m cha già và con gái trẻ, tất cả đến từ văn hoá và ngôn ngữ Việt Nam.

Thật ra khi làm thơ hay phỏng dịch thơ thì cũng thế, tự nhiên chữ tùôn ra, rồi sau đó tôi ngồi phân tích lại như nhà phê bình, chứ chẳng ai làm thơ mà ngồi gò từng chữ như làm toán cà.  Làm nhạc, trái lại có thể là làm toán với trái tim và tai nghe.  

Guillaume Apollinaire (1880–1918):

L’Adieu

J’ai cueilli ce brin de bruyère

L’automne est morte souviens–t’en

Nous ne nous verrons plus sur terre

Odeur du temps brin de bruyère

Et souviens–toi que je t’attends

https://poets.org/poet/guillaume-apollinaire

Theo lời góp ý cuả một độc giả rất ḷị́ch sự và quy tắc, thì bản dịch Mùa Thu Chết là cuả Bùi Giáng chứ không phải Phạm Duy. PD chỉ phổ nhạc mà thôi.   

Thursday, August 5, 2021

KY NIEM HUE VA DA LAT 1960s


 HUE:ben cau Phu Cam, song Ben Ngu:

dia chi nha cua cha me NN:  9/11 Nguyen Truong To Hue (GS Duong Duc Nhu & Nguyen thi Tu Nguyen)

dia chi nha cua  NS TCS:  11/3 Nguyen Truong To Hue (TCS)


Truong noi tru Jeanne D'Arc, noi NN hoc chu~ va hoc piano: 


Dai hoc Da Lat: 



 Ngoi biet thu o Da Lat, khoang 1966, truoc khi don vao Saigon:  




Saigon: 290/16 duong Cong Ly bay gio ( la duong Nam Ky Khoi Nghia): 


521/121 duong Le Van Duyet, Saigon, bay gio (la duong Cach Mang Thang Tam): to be filled in


khuon vien truong TV nam 1966-67: 







VIETNAM, THE BLUE DRAGON CONTRACT AND MY LAW CAREER IN THE INTERNATIONAL PETROLEUM INDUSTRY

 Because information about this multi-million-dollar oil and gas exploration contract (right around the time of Clinton's lifting of the trade embargo against Vietnam) has already been in the public domain via a published non-fiction, I can now say that this was part of my law career before i gave it all up to become an academic in 2001: 

https://www.washingtonpost.com/archive/business/1994/04/20/mobil-strikes-oil-deal-with-vietnam/7817c411-a60d-46eb-9f9b-a7eda989ea2c/

Very sadly, this was also around the time I returned to Vietnam as an international lawyer, for a chance  to see my high school friends and to attend my beloved maternal grandfather's funeral in a poverty-stricken Vietnam of the early 90s. I wore the mourning cloth for myself and on behalf of my mother, the only daughter in her Hue mandarin family. Attending his funeral with me were my best friend from elementary and high schools, lovely Tran Dieu Quyen, and my only true high-school beloved friend whom I could personally relate to, the beautiful Do Nhu Hien (Hien was my beautiful and talented friend, besides Hoang Thi Luong Ngoc). I mean Ngoc and Hien were not just high school friends. They were family friends. I never forget Quyen-Hien-Ngoc. They were part of my growing up in Vietnam. 

It was during this period of time that I wrote "Daughters of the River Huong," on the planes, in hotel rooms, and at my flat in Singapore. I wrote it for my mother, my grandmother, and their imperial city Hue. 


MOBIL STRIKES OIL DEAL WITH VIETNAM

By Martha M. Hamilton April 20, 1994

Mobil Corp. signed a production-sharing contract in Hanoi yesterday with Vietnam's state-owned oil and gas company, almost two decades after the collapse of the government of South Vietnam forced the company to abandon oil exploration there.

Mobil owns half of a consortium that hopes to produce oil from the Blue Dragon field in the South China Sea -- just 30 miles east of another field where oil has been discovered. The company estimates the chances of finding oil there at 25 percent.

That's high in an industry where the recent odds of striking oil have been closer to 10 percent to 15 percent, according to Mobil officials. "It's one of those areas that we are very excited about just because it is opening up to Western industry now," said Steven D. Hall, producing adviser for Mobil's Asia/Pacific/Middle East group.

The stage was set for Mobil's return to Vietnam in 1990, when the second-largest U.S. oil company began informal talks with Vietnamese officials about leasing offshore acreage, anticipating the eventual lifting of an embargo on trade with the Southeast Asian nation.President Clinton ended the 19-year-old trade embargo Feb. 3. Mobil is an old Vietnam hand. The company began acquiring seismic data in the area in 1971 and drilled its first well in Vietnam in 1974. That well was in the White Tiger field, Vietnam's only producing oil field, which accounted for more than a fifth of the country's export income in 1990.

After Mobil's departure, White Tiger was developed by a joint venture of Vietnam and the Soviet Union.

When Saigon fell to the North Vietnamese army, Mobil abandoned its efforts in the White Tiger field and in Big Bear, an area under development by Australia's Broken Hill Proprietary Co.
Seismic data collected prior to the collapse of South Vietnam was an advantage in evaluating acreage that PetroVietnam has recently made available for exploration and development, Hall said.Mobil controls 50 percent of MJC Petroleum Co., which bid on the parcel that contains the Blue Dragon field in October.The other partners are Japan Petroleum Exploration Co., which owns 25 percent; Indonesia Petroleum Ltd., which owns 15 percent, and Nissho Iwai Corp., a Japanese corporation, which owns 10 percent.

In December, Vietnam awarded the consortium a 72.5 percent interest in Blue Dragon.

The award was formalized in the production agreement signed yesterday.

Mobil Chairman Lucio A. Noto said yesterday that Blue Dragon "fits our strategy of finding and developing new core assets for the long term."

Like other oil companies, Mobil is looking for new sources of oil and gas as existing supplies are depleted.

Many of the most promising areas right now, including Vietnam, China and parts of the former Soviet Union, are areas where political barriers to exploration and development by Western companies are being lifted.

Producing oil in the South China Sea presents some geologic difficulties, said Mobil's Hall.

Extremely high temperatures -- as high as 350 degrees Fahrenheit -- in the rock formations there are hard on drilling equipment, and high pressure in the formations means the possibility of an accidental rupture, he said.

THE IMPERFECT PERFECTION OF MARIA CALLAS

 c

Augustdts 5S,ohpofn so2rdeeol01ldlth7S 
Shared with Your friends
Friends
THE RESPECT GIVEN TO THE ART OF BEL CANTO AND THE DIVINA MARIA CALLAS: my personal tribute to a woman who is unrivaled and misunderstood.
I repost this tape of my amateur singing to a Vietnamese audience for my sister in singing,Thu Hoai, to see for fun. I enjoyed this performance because there was no practice, yet the three Vietnamese musicians in the back got on with me so nice!
But the real reason for this re-post was the opportunity for me to write about, and to express my personal, very personal indeed, tribute to one of the women I admire the most: the assoluta singer-actress of the 20th century: the late Maria Callas, who stood for the art of bel canto in our modern time, yet revolutionized the opera stage. I dare not imitate her, because an idol is someone you cannot imitate. I have never imitated her -- in fact, I did not really study her until the year my novel Daughter of the River Huong was published. DOTRH was laced with description of classical music. Having created such lace and understanding the timbre of my work, I decided to seek out the legacy of Maria Callas by reading and listening.
In this tape, my hand gesture, my movements, the intensity of my face, my gown, my scarf, my decision to "rumba" the popular Napeolitan song Come Back to Sorrento, were all my natural self -- I was born with, and grew up with, all those aspects. Also, in this tape, I (already in my 50s) dropped down to a low register because I was singing for a Vietnamese audience whom I believe did not like the high voice that much. The drop was not because I... idolized Maria Callas! These characteristics of mine did not come from watching or listening to Callas -- a novice like me simply can't, and shouldn't!
I think to imitate Ms. Callas or to dig into her personal life is to disrespect her. To learn from her, to try to understand her, to guard her personal life (all made public with treacherous speculations) by not judging her, and to try to use discipline and intellect in the study of music the way she has used hers, is to love her and respect her legacy.
Watching and hearing my dropping down to the lower register did make me poignantly think of her. Ms. Callas's voice stretched super-humanly from low to high. She recognized and taught that in bel canto singing, one must connect the chest voice to the mid-voice to the higher voice -- a point disputed by many other celebrated divas who opine that a soprano should never utilize any such thing as the "chest resonance." Ms. Callas taught, too, that in bel canto, one must remain "light" even if one could be "heavy," as one masters and exhibits all the embellishments the composers of bel canto had created! (Instead of distinguishing "light" from "heavy," many of my Vietnamese compatriots have described voices as "thin" or "thick." I think my voice is "thick" when...I have a cold; it's thickened with mucus!)
These past couple of years, I had to cope with the loss of my singing voice (meaning I no longer...like what I hear and many times cannot sustain a long phrase with breath). Then, I began to fully understand the lessons imparted by Maria Callas, her voice, and her life. She had taught me to understand myself and my voice.-- I, somebody she did not know, had never been rightly and adequately trained in her tradition, had become her pupil. She became the teacher to all of us who love the human voice as a musical instrument.
BUT, she became my idol not because of the myth of her voice and her acting.
She did not become my idol because of her celebrity or the sensationalism of her life. I idolized her because of her ability to speak, her strong character, her intelligence, her spontaneity, her intellectual and emotional honesty, her sophistication and class, her growth as she got older, her tremendous lifetime discipline and good taste, and her respect for, and dedication to, her art.
She is my idol because to me she is a female artist that can be "First Lady" of a nation although she never did. (The other performing artist who has First Lady class and caliber is Helen Miren. These are my opinions.)
I love watching Madame Callas because she was so real, not just because she appeared breathtakingly beautiful and elegant in so many memorable moments (In other moments, she could be ...genuinely scary!). She was one of those very rare women born with an egg-shaped face combined with a square jaw line and an oval chin, sparked with dark, huge expressive eyes, and animated with curved lips typifying the big mouth that characterizes naturally born singers!
Her voice and beauty reflect perfection in imperfection. Those who study the legacy of Callas and her art will agree with me: La Callas means perfection and imperfection in one woman, unique and unsurpassed! Live for love, live for art: On the journey to reach perfection, one must be blemished in order to remain pure!

Wednesday, August 4, 2021

ABOUT THE VIETNAMESE AMERICAN COMMUNITY IN HOUSTON: FROM THE SOUTHEAST ASIA GLOBE:

 



https://southeastasiaglobe.com/vietnamese-american-experience/ 

In Houston, the evolution of the Vietnamese-American experience plays out

Distinct waves of immigrants from Vietnam to the US have shaped and been shaped by the country. Today, in the Texan city of Houston, the evolution of the country's Vietnamese community can be seen in the differing outlooks and experiences of each generation


WRITTEN BY:

RYAN ANDERS

JULY 5, 2021


Soon after the then-22-year old Jonny Dang immigrated from Vietnam to Houston in the 1990s, he started visiting predominantly Black hip-hop clubs in the city. 

“I’ll be honest, in the beginning I didn’t understand the lyrics. I just liked the beat,” he said with a grin, wearing a shiny grey suit and diamond-studded necklace. Dang’s father had fled to Texas years earlier without him as a political refugee, surviving by fixing watches.


Like his father, Dang was a jeweler, but he wasn’t content to just follow in his dad’s footsteps. He found employment at a jewelry store to pay the bills, then studied English at Houston’s Community College and set up his own workshop in a garage. 


Dang quickly discovered that jewelry was an important cultural aspect of Houston’s rap and hip-hop scene, so he visited clubs on weekends, passing out flyers, looking for customers.


Now in his 40s, today he owns three jewelry showrooms across the city, with a star-studded list of local rappers as clients. 

“If one rapper trusts me, they refer a thousand others, because they are spokespersons.” 


Dang is part of a new generation of Vietnamese-Houstonians marking a break from Houston’s older Vietnamese. This new generation is more racially integrated and less conservative politically than first-generation Vietnamese immigrants. The new generation isn’t just continuing old family traditions, they’re drawing from their Vietnamese background and merging this with their Houstonian cultural roots, putting their own distinct mark on the city.


Quy Hoang exemplifies this melding of cultures in a very literal sense, combining his Vietnamese heritage with Houston’s favourite cuisine. He has taken traditional Houston barbecue, seasoned with salt and pepper then roasted over a pit of smoldering wood, and added Asian ingredients that he enjoyed as a child. 

Opening Blood Bros restaurant with two partners in 2018, just one year later they were labelled one of the best barbecue restaurants in the state by magazine Texas MonthlyJust last week, they opened a new location in Las Vegas.


“My mom would cook just all kinds of Vietnamese food,” he said with a slight Texas accent. His parents immigrated to the state in 1975. 

“I thought, that’s a good flavour. Let’s try to apply that to BBQ.”


From 2000 to the last US census in 2010, Houston’s Vietnamese community grew by 45%. Today they constitute Houston’s largest Asian minority, with 28% of all Asians in Houston having Vietnamese roots, and have played a central role in the city’s development. 


“While other major US cities are shrinking – such as Cleveland, Pittsburgh or Baltimore – Houston is one of the most vibrant, rapidly growing places in the country thanks to the tremendous energy, vitality and commitment to hard work of immigrants pouring into the city from Africa, Latin America and Asia,” said Stephen Klineberg, professor emeritus of sociology at Rice University and founder of the Kinder Institute for Urban Research.


Vietnamese refugees immigrated to many different cities across the US, but Houston was an especially good fit. Not only did the city offer a warm climate and inexpensive housing, more importantly, Houston’s economy – in contrast with places like Detroit or Boston – had a range of jobs for differing education levels.


“Houston had a bifurcate economy, high paying jobs for highly-skilled technical workers in healthcare and all the engineering fields, and then you had lots of low-paying jobs in construction work and personal services,” said Klineberg. “A bifurcated immigrant stream coming into a bifurcated economy, the Vietnamese exemplified that.”


Vietnamese came as political refugees in two waves. The first arrived in the late 1970s at the end of the Vietnam-American War. A large proportion belonged to the former South Vietnam elite, had ties to the US military and were typically educated.


Wendy Nicole Duong, for example, was already a star student in South Vietnam before fleeing in 1975 with her father, then a professor in Saigon. At the University of Houston, Duong earned her law degree and went on to be named the first judge of Vietnamese heritage in the US.


By now, Duong, along with much of her generation of Vietnamese immigrants, are retired. She no longer works as a judge, instead, she’s written three books of historical fiction set in Vietnam. 


The second wave of Vietnamese refugees, the so-called “boat people”, arrived in the 1980s as part of the largest refugee resettlement programme in US history. Most were unskilled, with tens of thousands turning to shrimping just south of Houston.


Joseph Do helped to found the Vietnamese American Community Center in Houston that originally taught English to Vietnamese arrivals. A sign of how well the community has integrated, his organisation has pivoted away from their original aim.  


“They do not need any help anymore,” he said. Now Do’s group devotes its energy to feeding Houston’s poor, predominantly Latino population. 

“We were refugees about 30 years ago, and we know the hardships of immigrants and how they suffer. So that’s why we try to help.” 


Today, a new generation of Vietnamese-Houstonians is rising, made up of second-generation immigrants, US citizens, who grew up in Houston. They have different ideas about race, politics and work than the first generation of  Vietnamese-Houstonians. 


Bao Nguyen is one of them. He is in an inter-racial marriage, saying this has exposed him in a very intimate way to the racial inequities in the US. 

“Everything since George Floyd is more intense,” said Nguyen, referring to the murder of a Black man by a white police officer in 2020. “Now the whole generation is just fed up at this point”. 


Like Nguyen, 61% of US-born Asians in Houston reported that they have been in a romantic relationship with a person of a different ethnicity, according to a 2011 Kinder Institute survey. This compares to only 32% of the older generation, born outside of the US.


One reason the new generation’s attitudes towards race is different from the refugee generation is because they’ve grown up in a radically integrated city. In 1960, just before the first Vietnamese came to the city, Whites made up 74% of the population. Today, Whites make up only 28% of the total population in Houston, while Asians (8%), Blacks (20%) and Latinos (44%) constitute the rest. 


In contrast to his parents, 24-year old artist Thomas Tran grew up in a racially balanced Houston high school. 


“There were so many immigrant kids that white children were in the minority,” he said. Tran said he experienced little prejudice or discrimination until he moved to Columbus, Ohio to attend the Columbus College of Art and Design. “When I went to college, I didn’t understand racism, you know?” 


This vastly different cultural education manifests in politics, with Tran representative of the new generation that holds markedly different views than their parents.


“There’s kind of a shift of values over the generations,” he said. “A lot of the older people in the Vietnamese community supported [Donald] Trump.”

Before Tran was born, in 1995, Houston’s Vietnamese population was predominantly conservative in their outlook. 60% self-identified as Republicans, while just 28% supported the Democratic Party according to data from the Kinder Institute. At that time, most refugee immigrants were attracted to the Republican’s strong anti-communist foreign policy. 


However, the number of Republican supporters in Houston’s Vietnamese community has dropped significantly in recent years. According to an updated Kinder Institute report published in 2013, just 40% of Vietnamese in Houston still self-identify as Republicans. A further 27% said they vote independent and 33% lean Democrat. This trend holds true for Vietnamese-Americans elsewhere in the US.


The generational divide between Tran and his parents’ generation also expressed itself in his struggle to go to art school instead of joining the family business after high school. When they immigrated, Tran’s parents struggled to survive financially. They first ran a small grocery store. However, after being robbed several times at gunpoint, they began fixing and renting apartments. 


“They don’t really get the ‘following your heart’ thing,” he said. “I think a lot of that was beaten out of them at an early age.”

Tran’s parents reluctantly gave in, though. He got his degree and now hustles to get work as a freelance illustrator. His artwork often mixes Houston landscapes and traditional Asian elements like dragons. 


“Every time I’d come home, I’d go to this certain spot, a bayou just behind our neighbourhood just to chill because no one would be there.”


Back on Richmond Avenue, a modern-day Vietnamese-American success story unfolds at one of Jonny Dang’s three jewelry showrooms in Houston. 

There’s a steady flow of customers as soon as the doors open at 11am. A whiff of marijuana fills the air as several customers count out fistfuls of hundred dollar bills, placing custom orders. One gentleman even sat a plaster mold of his teeth on the top of the jewel case. 


When Dang himself finally arrives in a white Rolls Royce, he’s immediately greeted with requests for selfies. He’s almost become as famous as the stars who wear his diamond-covered grillz and regularly flies all across the country, meeting boxing stars and basketball players. 


“I grew up with no power, no electricity,” said Dang of his upbringing in Vietnam. “I think it’s a Houston story … Not only me but many Vietnamese, Asians and other immigrants have come here and been successful.”


https://artofnguyen.blogspot.com/2021/08/the-vietnamese-american-community-in.html