Đã đến lúc giã từ tên với tuổi
Đ́óng băng luôn ng̣ọn lửa cuả Tiên Rồng
Nhìn chung quanh rác rưởi ngập trời Đông
Lấp cưả biển tơi bời bao cá chết
Đã đến lúc mù loà trong
mắt biếc
Vì tim người đã cạn hết lòng nhân
Trên trời cao…Phật Chuá cũng bâng khuâng
Đặt dấu hỏi: biết bao giờ…giác ngộ
Ở đâu đó, đau vùi trong gác trọ
Rổ̀i lê chân xuống phố, gục bên bờ̉
Ngước mặt nhìn, môi mấp máy bài thơ:
“Đêm có nắng, và cành hoa chợt tím…”
THE METAMORPHOSIS OF THE NIGHT AND ITS FLOWER
Nàng Họa Sĩ Ấy
ReplyDeleteNgười họa sĩ ấy không dùng mầu
Chỉ chấm phá bằng (Mắt nâu) con chữ
Ðã thấm hồn quê hương…viễn xứ…
Ðã trở thành bất tử một màu tranh
Cái mầu tím sao chất phác trân thành
Từ ngọn bút người hồi sinh thần thánh
Cái mầu tím như mắt ai lóng lánh
Như hương đồng chắp cánh giọt mồ hôi
Cái mầu tìm đã thao thức lần hồi
Ấp ủ, chở che, cho mầu xanh trần thế
Cái mầu tím người vẽ lên thế hệ
Chung thủy… Tin yêu… hòa sức sống cuộc đời
Cái mầu tím sẽ mãi mãi sáng ngời
Trong tâm huyết và đất trời muôn kiếp…
"Đời vẽ tranh, hoa lệ một màu tím..."