Sunday, January 28, 2024

IN ANTICIPATION OF APRIL 30:

THƠ SÁNG TÁC cuà Dương Như Nguyện
nhân dịp SOLFEGE BUI GIANG




CUỘC RA ĐI  -- định nghĩa hồng hoang:
 BUỒNG TIM LÀ PHIẾN CỦA BĂNG THANH

Tôi đã ra đi tự buổi này
Đất rung, chứa lá, nhổ tung cây
Đôi bóng chim non là nhật nguyệt
Nghĩ rằng trăng đã rách vì mây


Môi se, tiềm ẩn NỤ TINH KHÔI
Màu mắt xanh như biển tụ trời
Trời biển một màu xanh nhỏ xuống
Một lần nguyên thủy LỆ tuôn RƠI

Nước có cau mày vì giận mây
Tưởng rằng hoa lá mọc đêm nay
dường như đã vướng màu thiên cổ
Đỏ ửng da mòn đứt mạch tay

Nếu đã ra đi chớ hẹn vê
Dẫu người trông đợi, xót tình quê
Đêm nằm trăn trở bờ mi khóc
Đâu đấy, oan khiên, lỡ hẹn thề

Chớ hỏi vì sao không sớt chia
Có cũng như không, mộng đã lìa
Ai nhớ, ai quên, ai khó nhọc
Nhìn quanh, hổ thẹn với trăng khuya

Bên trong cố dấu giọt tràn dâng
Ngoài cửa không gian lạnh bẽ bàng
Thao thức vì đâu, thôi ĐỊNH NGHĨA
Đổ cho nhân thế, cuộc HỒNG HOANG?

Nếu có trầm ngâm giữa khói chiều
Thở dài khi nắng đổ, đìu hiu
Đứng tựa không gian mà hỏi ngượ́c
Gỏt chân đi trước, cánh tay theo

Cứ thế mà đi, chẳng tiếc gì
Níu trời, che đất, để c̀ùng ghi
Xuân đến hạ về thu tựa cửa
Đông nằm yên ngủ, giọt sầu bi

BUỒNG TIM LÀ PHIẾN CỦA BĂNG THANH
TRONG CUỘC CHIA LY, LÁ RỤNG CÀNH
Hôm ấy tôi đi, đời đứt nhịp
Hồi tườ̉ng hôm nay, tống biệt hành


HÔM ẤY TÔI ĐI, CÂY NHỔ RỄ
HÔM NAY HỒI TƯỞNG, BỤI VÂY QUANH


HÔM ẤY TÔI ĐI, KHÔNG NHỎ LỆ
HÔM NAY, MỚI KHÓC, LÁ VỜN QUANH


Jan. 29, 2024
 

No comments:

Post a Comment