Tuesday, May 30, 2023

MY FRIEND Tiff Rothman is the best Vietnamese American actress

 https://www.imdb.com/name/nm3265555/

By accident, I viewed Tiff's tapes on the net.  So proud of her. So far she's the best Viet-Am actress I have seen on screen. 

In war-torn Vietnam, film was in an infantile industry.   Almost always, a screen actress playing leading roles or pairing with their leading man meant "pretty girl." Tham thuy Hang, kieu Chinh, thanh Nga, kim Vui, thanh Lan, all bore this "trademark" as Vietnamese beauties.  Many times, their job meant...to be pretty and spice up the screen! 

Only during my time and Tiff's time (the next generation, in America), can actresses live their roles as real people.  Real characters became the real standard.  Actresses should not care how they look on camera. They care about being their character!  They portray old, young, poor, rich, strong, weak, etc., all in character. Leading role or supporting role, five minutes on film or the whole feature, angry or depressed, stressed or relaxed, they portray life, emotions, conflicts, tension, and reality, as called for by the script.  They don't try to be pretty, self-conscious, or affectatious. 

Tiff makes a real difference! 

I first met Tiff when she was...a baby (and I was five or six).  And then I re-met her as an adult in America, the D.C. area, when she delivered a speech/monologue on Vietnamese literature in exile, with confidence, honesty, and eloquence.  I went "wow, I want to befriend this young woman."  Never had the chance although I knew her by way of her family background. We are both from the Hue bunch!

Only recently on FB did I get to see her on screen. I recognized the "imbedded" Hue accent even though  she spoke English on film.  So, our roots brought us together, now as older women in America.

She has been a working film actress all this time, a member of SAG and all that good stuff. That alone speaks for her career!   




Sunday, May 28, 2023

TRIBUTE TO ANOTHER KIND OF QUEEN, from a Vietnamese girl: Iconic Tina Turner died today 5/25/23

Well, I am not all classical:  

Here it is:  my favorite song from the 20th century, my time, my volcanic vocal artist, and best title theme for james bond:  

--SHE inspires me to wear a tight white satin dress at age 65, with a slit to the navel, and get away with it!

--SHE is the only vocal artist who showed off her vibrato that pulsated the "double chin" sitting on her powerful neck, and got away with it!  

--SHE is the only beautiful woman with a mouth big enough to swallow the Ha Long Bay, and gets away with it! 

AND

--with GOLDEN EYE, SHE spoke my dilemma:  "Time is NOT on your side..." No, no, no, it's OUR dilemma, girls, women of the world:  We will all get away with it! 

PLUS

--SHE is the best to team up with my best BOND:  I can dress up Pierce Brosnan to be THE Vietnamese elegant Confucian scholar-writer in my 18th century three-act play, "When Body and Thought reunite" ("Khi Tu-tuong va Hinh-hai ta'i nhap," (never published in English, therefore never performed (not yet):   but gues what?  Pierce is also the world's James Bond!   

There you go, Ms. Tina, you are for all, and irreplaceable. 

dnn(c)May 2023

(there is MY Maria Callas, and there is MY Tina Turner; they are YOURS. They are OURS. Forever Maria. Forever Tina...) 





Wednesday, May 10, 2023

samples of english and bilingual poetry by DNN



WEEVILS THEY'RE CALLED







Weevils they're called.

Can they be eaten?




It was a question.

Not a poem.




You answered like a queen, Nope, throw away the rice





But when people starve like you once on the beach,

you, dwarf Canadian

once Vietnamese-tian,

in less-than Heaven,

they will drain out the black little things

and eat what's left



The rice Mommy once kept





~~~***~~~





Here in America,



weevils they're called,

found in Mommy's rice, oh my God...

Her cereals, too, her breakfast

and her juice, her Ensure, her thirst



Weevils they're called.

Little black things, crawling

in the water that soaks her rice, swimming…

Can't be caught

Oh my God

Like the scattered rice, I'm lost





Caregiving’s like making rain

in such heat of the desert,

where I gather the rice like sands.

Such impossible endurance

that shuts off remembrance





When Mommy's gone,

the moment's still here,

full of fear

Mommy can't fall,

and if she does,

I'll be the rug

under her and let it all befall

on me, and me alone

Where Mommy sits

is the throne

When I reach the phone

911, 911...



Oh Mommy!



The weevils're still here

in mass, my fear.

The moment's near





The Internet says they're harmless

Those little black things,

like black sesame that opens up Ali Baba's thieves.

And in my hole I begin to weep.

If you accidentally eat them,

truly, they're harmless.

So they come, to fill me speechless,

tearful still.

Drain them out,

and cook them down

In Mommy's rice, they stain

In my hole, I shrink, no pain







Oh Mommy, where should I put your rice to be safe?

I've swallowed them all, till they hatch

inside, larvae sing, and I won't bend.

Chilhood's end





Shoud we throw the whole bag of rice away?

Oh Mommy, let me push you through the alley

called memory,

where those little black things

scar us inside,

So I make them mine

On your throne, you reign high

Oh Mommy

Into your heroine I've become

on one injured foot.

To all the stars that shoot,

I hawl the bag away...

slip on tears, the rice grains with which I play

when you kiss the top of my head

and call me your princess







Rice makes people fight

or die

Rice makes people cheat

and feast

Rice's everything

where we once were



Us forever





The black little things

more than once, multiple beginnings







Oh Mommy



So now they're all in me





to set you free





~~~***~~~







Weevils they're called,





and we're home.



Thanks to Y-N

Feb. 26, 2022

___________________________________________

GIÓ

 OH MY WIND,

FROM TEMPEST TO TEMPEST

 


Gió thổi rừng thu qua rừng đông

Tôi nghe từng giọt nhỏ trong lòng

Sương chiều biến dạng thành câu hát

Tôi khép mình lên những nhánh thông

            From the forest of leaves to a sea of snow – Autumn to Winter

            You, Tempest my Wind, traverses

            From dewdrops to notes on the staff, escape or encounter

            You, my Beethoven, converses

            And I, nestling  against branches of pine,

            Risking all to embrace you, the least of mine

 Gió thổi trên thông, như thở than

Tôi nhìn ra gió ngự trên ngàn

Dêm về gió rít triền miên hận

Uất nghẹn là dao, cắt tiếng đàn

            Breathe over those pines, Tempest my Wind, and lament to me

            I recognize you, mountain-reign and freedom-flee

            But at night, teeth-grinding and soul-bearing grudge

            Oh my Wind, you become a butcher’s knife, and chop my piano shut

 Gió thổi từ trên hoà xuống dưới

Tôi tìm thượng đế ngự trong em

Gió không là xích, hay cai ngục

Em vẽ dùm tôi một đức tin

             Keep on blowing, my Wind, from above-Heaven and below-Hell

            Where’s our creator, except in you, Tempest, my Shakespeare will tell

            But you‘re no shackle, nor prison guard of late

            So paint for me, with your head and toe, a God-given faith 

Gió thổi từ Nam ra ải Bắc

Đuổi theo vó ngựa cuả chinh phu

Em đứng bên song, đừng khóc nhé

Khi gió mang về khúc viễn du

             Keep exhaling, from peninsula’s South to borders’ North

            In your last travel, chase after the warrior’s horse

            His widow’s leaning upon her window frame, no tears please

            when you, my Wind, return to deliver the final freeze

Gió thổi bên này, bên đó se

Lạnh như mưa bão giữa trưa hè

Bên ngoài ướt sũng thân co lại

Bên trong hừng hực khói u mê 

            Wheeze on, my Wind, from this side of heat to the other cold

            Trembling tropical rain in summer mid-day, burned with fire told

            Outward: dripping-blood frost, the body shrinks

            Inward: charcoaled feverish smoke, the soul blinks 

Tôi sẽ van xin cùng với gió

Đừng đa mang nữa, nợ trầm kha

Chuyển làm chi nếu mây hờ hững

Vứt bỏ oan khiên, trở lại nhà

             I will have to beg, my Wind, to drop it all, such sinking debt

            Not your job to move, if floating clouds don’t fret

            Go back home to find poetic justice

            Be it yours, life’s only apprentice

Gió trốn về đây, trong mắt em

Hình như gió vẫn khắt khe tìm

Xin em nhắm mắt và an nghỉ

Để gió tan đi...mộng hão huyền

            You can seek refuge now in the Lady’s ebony eyes

            Sternly searching still, Tempest to Tempest you fool, oh the sun still shines

            upon you, so in peace close the black velvet curtain, 

            let the last gleam die out, life vanishes, and stage’s certain          

 

Dnn © Dec.28,2021-Jan 17, 2022

 

 _______________________________________





Bilingual Poetry





About pre-1975 and post-1975 Vietnam --

an afterthought:

is there a chapter on reconciliation?








THE SKY STILL HAS AIRPLANES

a poem in prose



© NguyenNicole 2022-23







I turned four,

already knowing by heart the one-hundred-year universe, Tale-of-Lady-Kieu,

nostalgia for the past City-of-the-Flying-Dragon, that poetess Huyen-Thanh-Quan,

‘cause I was the first born child of Mommy the Viet-Lit teacher



During the day I was Mommy’s tail, tugging the corner of her ao dai Viet dress, I followed her to Level Four Viet-Lit class



At night I lay on the embroidered cod mat

in the front yard,

embraced in paternal Grandmom’s beloved arms



Grandmom told me to look to the sky, longing for the Son Tay mountain range,

not to hope for the sight of a comet



Like an adult, I crossed my legs, one foot over the other knee

And then I used my toe to draw onto the air segregating me from the ebony sky



The moon wasn’t too far away, its light: those smoky drew drops

dripping onto my body, my frame: moonlit



During the day I jumped out to the front yard again,

this time to squint at the mirror sun

No more ebony sky



Sunshine crystals sparkle like those hanging stars of the previous night

And then mechanical sounds engulfed the sun-filled sky,

replacing songs and tunes of the dark



Grandmom said,

Oh it’s just Daddy’s plane, making that sound



THE SKY HAS AIRPLANES…



That one’s Daddy’s plane, taking him back home

to Mommy,

and his Petite Fille



Oh of course,



THE SKY HAS AIRPLANES!





***



I was that Petite Fille,

growing up without my Daddy

Yet I dreamt of him, and knew of him

Daddy was forever absent, days in and months out



Once more, so solemnly, Grandmom stated:

Daddy’s so so smart

Hence he has to be in Europe

to earn all those degrees and take them home

Means to feed his wife and kids



You, his Petite Fille, and what’s more

Those hard-earned degrees are to serve the country,

consisting of homeland and rivers



Grandmom said, people must have their country

And that means homeland

Land must have water

So there come rivers flowing into the sea

Men like Daddy stand on his country, meaning land and water,

and send his soul across the homeland to rivers and sea



Men like Daddy belong to their country





As to me,

I simply said what I knew:



THE SKY HAS AIRPLANES!





***



In noble Washington, D.C.,

came the political sky of the United States

I met the Vietnamese poetess

Her name’s insignificant, except

she was from The-Other-Side

I was on This-Side



She wrote of some girl child,

who thought,



THE SKY HAD AIRPLANES



the child believed, too

THE SKY HAD AIRPLANES

that belonged to imperial America,

who dropped bombs upon the Viet’s

onto their homeland, rivers, and sea,

where she longed to be



That child, too, waited for her Daddy’s home-coming,

after years and years of absence



Days in and months out,

just like my Daddy, her daddy, too, stood on his homeland

and sent his soul across the land to rivers and sea



His soul, too, belonged to the country





***



In the sixties, American marines found

the VC soldier whose bloody guts spilled out, yet still firing his machine gun at airplanes



This-Side said

the VC soldier was shackled to the gun to shoot down airplanes



The-Other-Side said

the VC soldier was never shackled

He stayed with his gun and fired as his homeland’s patriot



The poetess said

the People’s pianist played on Ho Chi Minh trails

the People’s ballerina danced on Laos’ belt zone



I don’t believe

that music can blossom on soldiers’ trails

that ballerinas can dance their arms along canons’ tunnels



I am on This-Side

The poetess The-Other

In the language of poetry there exists our horizon’s gap





***



In the seventies, amid peace talks in Paris,

American platoons found the picture of the girl child

in the pocket of the dying VC soldier,

His bloody guts already spilled out of him, yet he still fired



That, I believe

There exist two girls, each longing for her Daddy:



THE SKY HAS AIRPLANES



THE SKY HAS AIRPLANES







***



I have grown up and turned old,

still living in noble Washington D.C.

among glib diplomats



I heard

the poetess had obtained a visa to America, eventually an American passport



She’s still on The-Other-Side



I’m still on This-Side



THE SKY STILL HAS AIRPLANES



THE SKY STILL HAS AIRPLANES





2022-23 © NN











Bilingual poetry



TRỜI CÓ MÁY BAY

© Dương Như Nguyện 2022-23





Tôi lên bốn

thuộc lòng trăm-năm-trong-cõi-Truyện-Kiều, Hoài-Cổ-Thăng-Long

Thành-Huyện-Thanh-Quan

Vì tôi là con cô giáo



Ban ngày tôi là cái đuôi của mẹ theo nắm áo dài

vào lớp học Đệ Tứ Văn

Ban đêm tôi ra sân nằm chiếu hoa

trong vòng tay bà nội



Bà bảo tôi nhìn trời mà vọng núi Sơn Tây

Đừng chờ mong sao chổi

Tôi gác chân lên gối như người lớn

rồi dùng ngón chân vẽ vào không khí ngăn cách tôi với trời đen như mực

Ánh mặt trăng như sương rơi rớt lên người



Ban ngày tôi nhảy xổ ra vườn nhìn trời sáng như gương

Không còn đen tối nữa

Ánh nắng lấp lánh như những vì sao đêm trước

Rồi tiếng động cơ khí, thay tiếng đàn tiếng hát



Bà bảo

đó là máy bay đưa bố về



Bà bảo

TRỜI CÓ MÁY BAY



và đó là máy bay của bố

đưa bố về với mẹ với con



TRỜI CÓ MÁY BAY





***



Tôi là đứa trẻ lớn lên không có bố

mà vẫn mơ thấy bố và biết bố

Bố tôi vắng nhà hết năm này tháng nọ



Bà bảo bố tôi học giỏi

nên phải ở trời Âu

Lấy bằng cấp về nuôi vợ nuôi con

và phục vụ đất nước



Bà bảo con người đã có Đất

thì ắt phải có Nước

Đứng trên mặt Đất, mà gửi hồn cho Nước





Tôi bảo tôi chỉ biết:



TRỜI CÓ MÁY BAY





***





Ở Hoa Thịnh Đốn kiêu sa

Bầu trời chính trị của xứ cờ hoa

Tôi gặp nàng thi sĩ

Nành ở phía Bên-Kia

Tôi ở Bên-Này



Nàng viết về đứa trẻ,

cho rằng



TRỜI CÓ MÁY BAY



Đứa trẻ ấy tin rằng



TRỜI CÓ MÁY BAY

của Mỹ bỏ bom

vào lòng đất nước



Đứa trẻ ấy cũng mong người bố

Biển biệt vắng nhà năm này qua tháng khác

Vì như bố tôi,

bố nó cũng đứng trên Đất

Mà gửi hồn cho Nước





***



Thập niên sáu mươi chiến binh Mỹ tìm thấy

anh bộ đội Vi Xi ruột đổ ra ngoài mà vẫn còn bóp cò nhả đạn



Bên-Này nói

anh bộ đội bị xiềng vào đại bác bắn máy bay



Bên-Kia nói

anh bộ đội không hề bị xiềng

mà chỉ nả súng vì lòng yêu nước





Nàng thi sĩ nói

Nhạc sĩ đánh dương cầm trên đường mòn Hồ Chí Minh

Vũ nữ Ba Lê múa trên Vòng Đai Hạ Lào



Tôi không tin âm nhạc nở trên đường mòn tải quân

Vũ nữ vươn tay trên lòng súng ống



Tôi ở Bên-Này

Nàng thi sĩ ở Bên-Kia

Trong ngôn ngữ thi ca có vùng trời cách biệt







***



Chiến binh Mỹ tìm thấy hình đứa trẻ trong túi áo anh bộ đội

Ruột đổ ra ngoài mà vẫn còn bóp cò nhả đạn

Điều ấy tôi tin

có hai đứa trẻ cùng nhớ bố:



TRỜI CÓ MÁY BAY



TRỜI CÓ MÁY BAY







***



Tôi đã lớn và tôi đã già,

vẫn ở khung trời Hoa Thịnh Đốn kiêu sa

Nàng thi sĩ đã lấy hộ chiếu giấy thông hành đi Mỹ



Nàng vẫn Bên-Kia



Tôi vẫn Bên-Này



TRỜI VẪN CÓ MÁY BAY



TRỜI VẪN CÓ MÁY BAY





2022-23 © NN

Friday, May 5, 2023

Star Spangled Banner -- TV high school reunion Houston TX fall 2022


After the former British Empire crowned their present King, a 65-year-old Vietnamese refugee evacuated by the U.S. in April 1975 sings the Star Spangled Banner for her fellow Vietnamese American compatriots! 

 


What do Renee Fleming and I have in common?   Perhaps our pointed chin...






and now, The Star Spangled Banner, at age...65!  

Wednesday, May 3, 2023

Post April 30, 2023 special editions series #3: đối thoại với Du Tử Lê, Phạm Duy, Phạm Công Thiện, và Bùì Giáng

 generation versus generation: 

Du Tử Lê là quân đội VNCH, rời VN, trở về VN ra mắt thơ, quay về Mỹ để mất ở Mỹ

Phạm Duy bỏ Việt Minh, hát cho miền Nam, rời VN, hát và viết nhạc cho người tỵ nạn, trờ về VN để trình diễn nhạc và để mất trên quê hương

Phạm Công Thiện nổi tiếng trí thức ở miền Nam, rời VN, rồi mất ở Texas

Bùi Giáng nghèo và điên ở VN, không rời VN, tiếp tục nghèo, điên, và mất ờ VN


Đối thoại với  Du Tử Lê: 


Việc gìn giữ Ĺịch Sử đối với tôi là House of the Sleeping Beauty: 
cái đẹp cuả nhân loại đang ngủ, chứ cái đẹp không chết. Trong những gì phũ phàng, cay ̣độc, 
và khủng khiếp xấu xa nhất, cái đẹp vẫn tồn tại, trong nhân bản và tình người   Dnn(c)2023



ĐÂU NGỌN TÌNH SẦU, TRÊN MUÀ HÈ ĐỎ LƯẢ? 

"Con dế buồn không chết giưã đêm sương" 

         DNN©2021

Lời giải thích: Năm 1967, trước ngưỡng cưả Mậu Thân. Du Tử Lê làm bài thơ, “67: KHÚC THÊM CHO HUYỀN CHÂU.” Đó là một bài thơ tình. Từ Công Phụng phổ nhạc, tông trưởng, sáng và sang, thành bài Trên Ngọn Tình Sầu mà tôi rất thích thời niên thiếu ở VN. Trong bài thơ và bản nhạc có câu "Con dế mè̉n tự tử giưã ̣đêm sương."  

Từ đó, tôi làm bài thơ này, lấy ý từ bài thơ/bài hát DTL/TCP, nhưng "phản đề" lại ý bài thơ tình cuả DTL, để đưa người gốc gác tỵ nạn trở về với thàm kịch chiền trường Quảng Trị, cuộc tổng động viên gọi là muà hè đ̉ỏ lửa, thời gian cuả hiệp định Ba Lê, đưa đến sự sụp đổ cuả VNCH: 
 
Thật trớ trêu thay, DTL làm thơ tình một năm trước Mậu Thân, còn tôi làm bài thơ thân phận con người,  sau Quảng Trị, sau hoà đàm Ba Lê, và sau sự sụp đổ cuả Saigon, gần 50 năm...


21 -- Khúc Thêm Cho Chính Tôi:

ĐÂU NGỌN TÌNH SẦU,
TRÊN MUÀ HÈ ĐỎ LƯẢ? 
"Con dế mèn không chết giữa đêm sương."


nhạc sĩ bảo trên đỉnh sầu có ngọn

tôi leo lên từ đáy vực, vươn cao

cây tình yêu mọc dấu tích buồn đau

hồn đất nước thì thào trong cuộc chiến

 
hạnh phúc tôi nhỏ nhoi vì quốc biến 

giọt mưa se, cái lạnh thấu muôn trùng
bầy sẻ cũ khóc theo màu ngói rợn
trời xanh xao tay nhỏ vẽ chân dung
___


ở đáy vực có mùì thơm lá nõn
đất đao binh, cỏ ấm thịt da người
tôi gầy gò dưới chân em sắc gót
môi thâm khô nhưng vẫn khát màu tươi
___


ngày tháng hạ động viên bầy lính trẻ
gái đô thành trở mặt, dáng điêu ngoa
tay chơ vơ khẳng khiu vàng chất nghệ 

gốc me trầy tô ký ức trên da
chiều ẩm ướt trẻ con đuà ríu rít
tíếng chửi thề thay tiếng nấc, gần xa
_____

kỷ niệm đó, tôi gom thành tiếng thét 

nhạc sĩ đừng ca tụng khúc sầu rơi
con dế nhỏ rú lên bài cách biệt
nửa đêm về run rẩ̉y giọng buồn lơi
cây định mệnh sẽ uơm mầm miễn nhiễm
lá trầm luân tơi tả mái hiên người
_____

dù tuổi thơ uột èo theo gió bấc
con dế buồn không chết giữa đêm sương
bầy sẻ cũ đậu trên vòm biển lặng
dù gốc me: già khọm với tà dương
em trinh tiết chôn vùi trong cát trắng 

con sóng tình vỗ mãi một dòng hương


dnn©Dec.24/2021


Tại sao con dế mèn không chết giữa đêm sương? 














Đối thoại với Phạm Duy: 

trả lại anh yêu, lời hai DNN ̣(c)2018 viết cho ca khúc cuả Phạm Duy 


Đối thoại với Phạm Công Thiện: 



ORIGINAL BY PHẠM CÔNG THIỆN:

Mùa xuân bay thành khói
tôi ca hát một mình...
suốt đời không biết nói
nước chảy tràn con kinh

quá khứ bay lên trời
biến thành cánh chim non
tôi quì hôn lá mới
đau khổ trắng linh hồn

hư vô đo^? ra khơi
kỷ niệm trôi qua cầu
bãi chiều không người tới
tỉnh nhỏ quên từ lâu

xuân bay trắng núi đồi
tôi nằm ngủ mơ chim
bỗng hét lên trong tối
ngồi dậy thức trắng đêm

trời cuối năm gác trọ
đèn tắt suốt đêm dài
con chim mười năm đó
bay về đậu nơi đây

hơi thở giết thời gian
bướm nằm chết thang lầu
tiếng chim ru ngày tháng
máu chảy về sông sâu

suốt đời không biết nói
tôi ngồi thức một mình
đốt thuốc lên nhìn khói
đêm vọng về vô minh
PCT
_______________________

DNN HỌA THƠ PCT:

A recast  by DNN

NỖI BUỒN DIỆT CHỦNG 

OF EXTINCTION AND THE WAY OF WIND: EAST VERSUS WEST

Mu`a xua^n kho^ng la` kho'i
Toi cay mắt một mình
Hôm qua tôi độc thoại
Nước đổ vào tâm linh

Quá khứ không là sông
Ma` bao la như biển
Tôi ngủ giữa thinh không
Máu tim ngừng luân chuyển

Kỷ niệm trôi về nguồn
Bãi chiều thôi ươm nắng
Tôi mong có mưa tuôn
Rửa cội nguồn cay đắng

Tôi thấy mình tha`nh chim
Bay trong vu`ng hư ảo
Thét gào rồi ngủ yên
Gầy gò trong giông bão

Trắng đêm không hết sầu
Con người thôi yêu nhau
Quê hương như gác trọ
Viễn khách bàn chân đau

Mười năm như mười giây 
Chim ngừng, thôi không bay
Bướm khuya leo thang mục
Viễn khách rồi khoanh tay

Nhịp thở hư thời gian
Chim Việt sẽ lạc đàn?
Ma'u rồng rồi ô uế?
Tôi chít vành khăn tang

Diệt chủng hôm qua rồi
Toi khóc vì đơn côi 
Xin anh ngừng khói thuốc 
Con mắt là gương soi ...

DNN (c)February 2019

...TIẾP TỤC ĐỐI THOẠI VỚI PHẠM CÔNG THIỆN:  




GIÓ, TÂY VÀ ĐÔNG

Bài thơ KHÚC THỨ 8 của Phạm Công Thiện



mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây

gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông

gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông

PCT

_____________________


Khúc thứ 9 cuả DNN (cảm ý từ Khúc thứ 8 của PCT):


Mười năm trời đông qua trời tây
Tôi đứng chênh vênh giữa tháng ngày
Một sớm không còn yên giấc ngủ
Mây trắng không còn vương bóng cây

Gió hướng tây, thành gió hướng đông
Quê hương tôi u? ở trong lòng
Mẹ tôi không thấy ngồi bên cửa
Những ngón tay mềm tỉa nhánh bông

Gió thổi trên ngàn tỏa phấn thông
Phương Tây có lá của rừng phong
Nắng của quê nhà thôi nóng rực
Gà đã qua canh, vẫn lạnh lùng.

___________________________


Sunday, November 11, 2018



Đối thoại với Bùi Giáng:




DNN hoạ thơ Bùi Giáng yes i will see you off ở cuối con đường

CHÀO NGUYÊN XUÂN (spring greetings)

Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng
BÙI GIÁNG

~~~###~~~~

CHÀO ĐÔNG SƯƠNG (winter farewell)

Tiễn nhau ở cuối con đường
Muà Đông đối mặt, miên trường ẩn sau
Trắng nguyên một mái như lau
Cây xanh cũng trắng toát màu tang thương

DNN july 20 2020

Yes I will see you off, at the end of such road where future divides and people uni
te, where winter spreads before our wings and eternal sleep hides behind our back. Yes I will see you off, no regret, no hesitation, no speculation. The road ends and we happily bend. Onto eternity we cough and up the mountains of Sisyphus we laugh, 'cause love is like that cough which cannot be hidden, nec amor nec tussis celatur, and sufferings are like the roar of the Gods' recalcitrance. Hail, and End. To Emily we send our moss and to Hamlet we set him free. Yes I will see you off yet to you I hold on, with spirit so sacred, with memory as disappearance and our arms as tolerance. At the end of such road we toast to Baudelaire and upon his elbows I impress my kiss and collapse upon his hips, and I will see you off for Vietnam's Bui Giang and his kindred Nguyen Du, the six-eight verses that have become the country, three hundred years before and a thousand footsteps thereafter, rushed toward the rain of fate, so humid and damp our dreams on ground yet broken, and off we go farewell my sweet until the new beginning, where we or just the two of us alone shall meet...
dnn(c)2019-23

CHÀO ĐÔNG SƯƠNG, VỚI MIÊN TRƯỜ̉NG BÙI GIÁNG


Saigon mưa nắng mênh mang
Miên trường Buì Giáng, ngút ngàn Đông Sương
Tiễn nhau ở cuối con đường
Muà Đông đối mặt, miên trường ẩn sau
Trắng nguyên một mái như lau
Cây xanh cũng trắng toát màu tang thương -- dnn
Trắng như tà áo Đông Sương
Hỏi ngay Bùi Giáng, miên trường ở đâu? 

dnn (c)2019-23

Và sau đó, tôi đối thoại...với chính tôi,  chứ biết sao bây giờ???

Subject: Thơ: Dương Như Nguyện - TRẮNG NGHÌN CHÂN TÓC - THIÊN CỔ TÌM NHAU - LÁ CỜ QUAN ẢI - ĐỂ TANG VĂN HÓA


My inspiration for these pieces came from the image of a returning Vietnamese who climbed the Phan Xi Phang, da~y Hoang Lien Son, only to put down a flag. That's the peak of Vietnam and whose flag should that be?  It is said, or believed, that the land south of the northern border of Vietnam no longer belongs to it -- something that can be verified by legal documents.   If that is so, then will there come a day when even the peak of Vietnam will no longer be its very own?  
QUARTET OF POETRY  
I.   TRẮNG NGHÌN CHÂN TÓC

Người đi đã trắng nghìn chân tóc
Ngỏanh lại: sơn hà xanh vẫn xanh
Một trái tim son như thạch bích
Mà sao rêu mốc bụi vương quanh
Nửa chừng xuân có còn hương lửa?
Trắng sợi chia phôi mất ngọn ngành
Tóc trắng như là mây cố quốc
Đường về sương khói đã buồn tênh
Nghìn chân tóc trắng triền miên nhớ
Sợi tóc hay là sợi tử sinh?

You, the departing, your hair roots transparent
Turn back to look, please, my horizon's still green
Your red heart already transformed into blue jade
or just ugly mustard moss, dipped in dirt spread
Half of my springtime, still flaming
yet snow falls on your hair roots,
you've lost your way homeward
Your white hair is my cloud up there
My path of return is your no-way where
Thousands of mutated hairroots are our lifetime longing
just one strand of flying hair, or life-death bond-making?

Dương Như Nguyện
copyright Nov. 2013

II.  THIÊN CỔ TÌM NHAU

Khóc khô con mắt, không còn lệ
Nặng trĩu vai gầy gánh bể dâu
Tưởng là đã hết trần ai khổ
Nhưng vần long đong một nỗi sầu
Chín kiếp tựu trung thành một thuở
Nghìn thu đọng lại thế gian đau
Chờ ai chờ đến mòn hơi thở
Lạnh cả dung nhan, bạc mái đầu
Run rẩy luân hồi bao ảo ảnh
Làm sao thiên cổ, để tìm nhau?

Dry up those eyes, tearless a must
weight upon those emanciated shoulders, the ocean's pole
mistaken belief: the miserable, nowhere found
yet grief overflows, sufferings abound
forever wait, exhausted breath
frozen face meets whitened head
Trembling Karma, illusions told
Endless years, searches unfold

Dương Như Nguyện
copyright Nov. 2013

III.  LÁ CỜ QUAN ẢI

Mấy hàng lúa ướt như giao động
Đất đỏ chờ sương thấm cả hồn
Chim quốc không còn mơ thấy chúa
Nhạn hồng im vắng buổi trưa non
Những người không chết giờ đâu nhỉ?
Hay đã khô cằn tim sắt son
Tô Thị sẽ rời xa núi ấy
Để bóng trăng về khóc nỉ non
Ải Nam Quan mất lời quan ải
Xứ Lạng vì đâu mà héo hon
Có người leo dốc Hòang Liên để
Cắm lá cờ xưa, hận vẫn còn…

Wet rice stalks, moving
Red earth patch, permeating
Patriotic bird looking for its king
Afternoon sparrow, quieting

Where're the folks who never die?
What happens to the crumbled heart? Crystalize?

Abandoning her mountain, yes, that To Lady
Her moon weeping
Her Northern citadel losing
its eternal oath, the Lang region wilting

Someone is still climbing the Hoang Lien range
to stake a flag, such age-old revenge

Dương Như Nguyện
copyright Nov. 2013



IV.  ĐỂ TANG VĂN HÓA

Để tang ai, để tang mình?
Hát Giang dòng nước vô tình nổi trôi
Hỏi thu phong, lá rừng rơi
Tản Đà theo gió về khơi, cội nguồn
Gọi Nguyễn Du, nhớ Kiều Nương
Oan khiên như vợ chàng Trương, miếu đền 
Nay hay mai, nhớ và quên
Lệ nào vỡ chén, con thuyền Trương Chi…

REQUIEM FOR A CULTURE

Mourning whom? Myself?
On the nonchalant river Hat, floating, sinking,
ask the autumn wind as forest leaves fall:
Is it carrying the poet Tan Da from Son Tay mountains to the sea, his origin?
Ask the poet Nguyen Du to miss his protagonist, Lady Kieu
At the shrine of Truong’s wife, who died falsely accused, ask: 
whether today or tomorrow, remember or forget
whether all or none, remembered? Forgot? 
this one tear breaks the wine glass, shattering Truong Chi’s boat…

Dương Như Nguyện
copyright Nov. 2013