Wednesday, February 6, 2019

brains hearts and souls of Vietnamese: Pham Cong Thien vis a vis Duong Nhu Nguyen

generation versus generation: 
The Poetry of Pham Cong Thien and Duong Nhu Nguyen:
OF EXTINCTION AND THE WAY OF WIND: EAST VERSUS WEST
ORIGINAL BY PHAM CONG THIEN:
Mùa xuân bay thành khói
tôi ca hát một mình...
suốt đời không biết nói
nước chảy tràn con kinh
quá khứ bay lên trời
biến thành cánh chim non
tôi quì hôn lá mới
đau khổ trắng linh hồn
hư vô đo^? ra khơi
kỷ niệm trôi qua cầu
bãi chiều không người tới
tỉnh nhỏ quên từ lâu

xuân bay trắng núi đồi
tôi nằm ngủ mơ chim
bỗng hét lên trong tối
ngồi dậy thức trắng đêm

trời cuối năm gác trọ
đèn tắt suốt đêm dài
con chim mười năm đó
bay về đậu nơi đay

hơi thở giết thời gian
bướm nằm chết thang lầu
tiếng chim ru ngày tháng
máu chảy về sông sâu

suốt đời không biết nói
tôi ngồi thức một mình
đốt thuốc lên nhìn khói
đêm vọng về vô minh
(thank you, the late PCT, the beginning and the end of your poem are the best verses that strike at, or ignite, the theme I express below)


_____


DNN HO.A THO PCT:
A recast  by DNN

NOI BUON DIET CHU?NG
EXTINCTION

Mu`a xua^n kho^ng la` kho'i
Toi cay ma't mot minh
Hom qua toi do^.c thoai
Nuoc do^? vao tam linh

Qua khu kho^ng la so^ng
Ma` bao la nhu bie^?n
Toi ngu giua thinh khong
Ma'u tim ngu`ng luan chuye^?n

Ky niem tro^i ve nguo^`n
Ba~i chie^`u tho^i uom na'ng
toi mong co' mua tuo^n
Ru?a coi nguo^`n cay đắng

toi tha^'y minh tha`nh chim
Bay trong vu`ng hu a?o
The't ga`o roi ngu? yen
Gả`y go` trong gio^ng ba~ o

Tra'ng de^m khong he^'t sa^`u
Con nguoi tho^i yeu nhau
Que huong nhu gac tro
Vie^~n khach ba`n chan đau

Muo`i nam nhu muo`i giả^y
Chim ngừng, tho^i khong bay
Buo'm khuya leo thang mu.c
Vie^~n khach ro^`i khoanh tay


Nhip thở hư thời gian
Chim Viet se~ lac đàn?
Ma'u ro^`ng rồi ô uế?
Toi chi't va`nh khan tang

Die^.t chu?ng hom qua ro^`i
Toi kho'c vi don co^i
Xin anh ngung kho'i thuo^'c
Con mat la` guong soi...

DNN COPYRIGHT February 2019

Sunday, November 11, 2018

___________________________


GIO, TAY VA DONG

Bài thơ KHÚC THỨ 8 của Phạm Công Thiện



mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây

gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông

gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông

PCT

_____________________


Khuc thu 9 cua DNN (ca?m y tu Khuc thu 8 cua PCT):


mười năm trời đông qua trời tây
tôi đứng chênh vênh giữa tháng ngày
Một sớm không còn yên giấc ngủ
Mây trắng không còn vương bóng cây

Gió hướng tây, thành gió hướng đông
Quê hương tôi u? ở trong lòng
Mẹ tôi không thấy ngồi bên cửa
Những ngón tay mềm tỉa nhánh bông

Gió thổi trên ngàn tỏa phấn thông
Phương Tây có lá của rừng phong
Nắng của quê nhà thôi nóng rực
Gà đã qua canh, vẫn lạnh lùng.


DNN C Nov. 2018


No comments:

Post a Comment