vịnh người dệt cửi
Cớ sao canh cánh ở bên lòng
Tưởng là không có, có là không
Trăm năm một kiếp sao dài dẳng
Nửa cuộc tương phùng cạn nhớ mong
Kẻ sống biên cương, người viễn xứ
Tráng sĩ không gươm, bạc má hồng
Nhắm mắt mà nghe mưa bão đẩy
Than ôi khung cửi thiếu tơ tằm
Lách cách thoi đưa, tay bắt sóng
Lụa đào thoang thoảng chút hương trong
Vạt áo không ai mua vẫn dệt
Cúi đầu, che lấy tấm lưng ong
Lệ nhỏ triền miên trên cánh suốt
Vì đâu nước mắt phải hoen tròng?
DNN 4/27/2020
No comments:
Post a Comment