bài thơ tình của thầy giáo dạy Toán, Trần Đại Tăng ( Trần Hoan Trinh)
Ta vẫn thương mình như thửơ xưa
Mình là nỗi nhớ những đêm mưa
Mình là hơi ấm chiều thu lạnh
Bóng mát che đầu lúc nắng trưa
Mình là nỗi nhớ những đêm mưa
Mình là hơi ấm chiều thu lạnh
Bóng mát che đầu lúc nắng trưa
Mình là sao sáng giữa đêm đen
Dẫn dắt ta qua mọi nẽo đường
Là bờ là bến trường giang lạ
Ta đổ thuyền neo tránh bao cuồng
Dẫn dắt ta qua mọi nẽo đường
Là bờ là bến trường giang lạ
Ta đổ thuyền neo tránh bao cuồng
Ta muốn đời ta luôn có mình
Mình là dòng máu chảy trong tim
Có mình trên bước đường lưu lạc
Thì ngại gì đâu chuyện thác ghềnh!
Mình là dòng máu chảy trong tim
Có mình trên bước đường lưu lạc
Thì ngại gì đâu chuyện thác ghềnh!
Ta vẫn gặp mình mỗi chiêm bao
Vẫn nghe mình thỏ thẻ ngọt ngào
Môi mình gắn chặt môi ta đó
Si đậmsay mê giống thửơ nào
Vẫn nghe mình thỏ thẻ ngọt ngào
Môi mình gắn chặt môi ta đó
Si đậmsay mê giống thửơ nào
Vẫn cứ thì thầm chuyện ái ân
Ta mình là duyên số trăm năm
Dẫu mai gió cuốn hương bay mất
Mình vẫn trong ta nguyệt giữa rằm
Ta mình là duyên số trăm năm
Dẫu mai gió cuốn hương bay mất
Mình vẫn trong ta nguyệt giữa rằm
v/d AM VAN DIEU
Ta vẫn thương mình như thửơ xưa
Mình là nỗi nhớ những đêm mưa
Mình là hơi ấm chiều thu lạnh
Bóng mát che đầu lúc nắng trưa
Mình là nỗi nhớ những đêm mưa
Mình là hơi ấm chiều thu lạnh
Bóng mát che đầu lúc nắng trưa
Mình là sao sáng giữa đêm đen
Dẫn dắt ta qua mọi nẽo đường
Là bờ là bến trường giang lạ
Ta đổ thuyền neo tránh ba~o cuồng
Dẫn dắt ta qua mọi nẽo đường
Là bờ là bến trường giang lạ
Ta đổ thuyền neo tránh ba~o cuồng
Ta muốn đời ta luôn có mình
Mình là dòng máu CUẢ TRƯỜNG SINH
Có mình trên bước đường lưu lạc
Thì ngại gì đâu chuyện thác ghềnh!
Mình là dòng máu CUẢ TRƯỜNG SINH
Có mình trên bước đường lưu lạc
Thì ngại gì đâu chuyện thác ghềnh!
Ta vẫn gặp NHAU chốn NGỌT NGÀO
Vẫn nghe mình thỏ thẻ chiêm bao
Môi mình gắn chặt môi ta đó
Si đẮm say mê giống thửơ nào
Vẫn nghe mình thỏ thẻ chiêm bao
Môi mình gắn chặt môi ta đó
Si đẮm say mê giống thửơ nào
Vẫn cứ TÌNH DUYÊN NGHIÃ ái ân
Ta mình là số cuả trăm năm
Dẫu mai gió cuốn hương bay HẾT
Mình vẫn trong ta nguyệt giữa rằm
Ta mình là số cuả trăm năm
Dẫu mai gió cuốn hương bay HẾT
Mình vẫn trong ta nguyệt giữa rằm
No comments:
Post a Comment