Monday, June 3, 2024

DNN noi ve thay Thich MInh Tue






HIỆN TƯỢNG “THÍCH MINH TUỆ” – GÓT CHÂN MINH TUỆ
June 3, 2024tienglongtaTIẾNG LÒNG NGƯỜI


Nhất Hùng

Trong lúc mọi người mệt mỏi và không biết bao giờ mới kết thúc với chiến sự khốc liệt “Nga Xâm Lăng Ukraine”, cuộc chiến bi thảm giữa Israel-Hamas gây bao cảnh chết chóc hoang tàn, cuộc đấu đá thanh trừng quyết liệt trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của Đảng Cộng Sản Việt Nam tạo nên sự bất ổn về kinh tế đời sống thì ở Việt Nam xảy ra một hiện tượng ít phần buồn thảm, ít phần nhức đầu nếu không muốn nói vừa lạ vừa nhẹ não.

Những ngày qua, cư dân mạng Việt Nam không khỏi xôn xao bàn tán cách tu tập theo lối khổ hành tăng của “thầy Thích Minh Tuệ”. Để hiểu hơn về hiện tượng này, chúng tôi theo dõi nhiều Tiktok, youtube, livestream, đọc nhiều bài viết và xem nhiều cuộc phỏng vấn liên quan đến sự việc này trên mạng để lược trích và tổng hợp thành bài viết dưới đây cho quý độc giả.



Thầy Thích Minh Tuệ đã 3 lần đi dọc chiều dài đất nước, từ Bắc vào Nam rồi từ Nam ra Bắc, nhưng đến lần thứ 4 thì thầy đột nhiên thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân, với hàng trăm người đi theo. Trong đoàn đi theo đó có tín đồ phật tử, cũng có những người hiếu kỳ, những nhóm TikToker, YouTuber quay clip, livestream đăng tải trên các trang mạng xã hội. Những nền tảng online này đã tạo nên “hiện tượng Thích Minh Tuệ”, thu hút sự quan tâm của công chúng.

Thầy Thích Minh Tuệ, tên thật là Lê Anh Tú, sinh năm 1981, quê ở Hà Tĩnh. Theo lời kể của gia đình thì sau khi học xong phổ thông, theo nghiệp bố, thầy đi bộ đội chừng 3 năm, sau đó theo học Trường Trung cấp lâm nghiệp Tây Nguyên (Gia Lai). Ra trường, thầy làm đo đạc cho một công ty tư nhân ở Đắk Lắk, đồng thời bắt đầu đọc các sách về Phật pháp, thực hành ăn chay, tu tại gia.

Đến năm 2015, Thích Minh Tuệ xin bố mẹ cho xuất gia. Chia sẻ với VnExpress, thầy cho biết trước đây mình từng có thời gian ngắn tu tập tại một ngôi chùa và được đặt pháp danh là Thích Minh Tuệ. Thầy giải thích: Minh có nghĩa là sáng, Tuệ là trí tuệ, ý nghĩa cái tên là con đường soi sáng. Sau này khi cảm thấy không còn duyên ở chùa, con ra ngoài và vẫn giữ pháp danh này”.

Từ năm 2017, thầy Thích Minh Tuệ chọn tu theo phương thức hạnh đầu đà, khất thực và đi bộ tới nhiều tỉnh thành. Thầy chia sẻ về hành trình khất thực: “Hành trình của con là muốn bộ hành trọn đời. Mục đích không nhằm truyền tải điều gì, bởi mọi điều trong Phật pháp đã có Đức Phật Thích Ca Mâu Ni dạy rồi. Con chỉ muốn thực hành những lời dạy của đức Phật, nhằm giúp hoàn thiện bản thân. Lúc đi bộ con luôn ước nguyện cho mọi người khi nào cũng được hạnh phúc, sống vui vẻ với gia đình”. Chuyến hành trình này của thầy Thích Minh Tuệ đã gây “bão” trên mạng xã hội, với hàng vạn ý kiến tranh cãi, và hàng trăm người lũ lượt đi theo, quay phim, chụp hình thầy.

Có những người cho rằng phép tu của Thích Minh Tuệ là không đúng, thậm chí còn “bôi nhọ”, làm “xấu mặt” Phật tử. Họ viện dẫn về trang phục, bình bát, phép tu, hay “tính chính danh” của thầy. Nhưng cũng không ít người ca ngợi thầy Thích Minh Tuệ như một Phật sống, thánh nhân, vượt lên trên những chuẩn mực tu tập “thông thường”.



TT Thích Đức Thiện thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) ra công văn phủ nhận Thầy Thích Minh Thiện là nhà tu

Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN) và cả Ban Tôn Giáo Chính Phủ cũng đã ra văn bản, khẳng định thầy Thích Minh Tuệ “không phải là tu sĩ Phật giáo, không tu tập và không là nhân sự của bất cứ ngôi chùa nào, cơ sở tự viện nào của Giáo hội Phật giáo Việt Nam” và đề nghị “không ngộ nhận ông Lê Anh Tú là nhà sư”. Bản thân thầy Thích Minh Tuệ cũng chia sẻ rằng “con cảm thấy chưa xứng đáng làm tu sĩ bởi đạo đức của mình chưa đạt đến cảnh giới đó”

Hai lý do chính được GHPGVN và Ban Tôn Giáo Chính Phủ đưa ra là vì: Thầy Thích Minh Tuệ không tu tập theo chùa nào và cũng không là nhân sự của bất cứ chùa nào (quy chụp này không hữu lý vì thực tế, thầy Thích Minh Tuệ đã từng tu tập tại một ngôi chùa trong một thời gian ngắn, pháp danh Thích Minh Tuệ cũng từ đây mà ra).

Sách Kinh Tương ưng bộ II, (tập IV) có viết: “Tu sĩ Phật giáo là người từ bỏ nếp sống thế tục, còn gọi là người xuất gia, khép mình trong nếp sống đạo đức và hành trì theo pháp môn đã được Đức Phật thuyết định.”

Vậy tu sĩ cần phải đáp ứng được yếu tố về xuất gia và hành trì theo pháp môn đã được Đức Phật thuyết định. Hiểu và tuân hành theo nghĩa này, Thầy Thích Minh Tuệ đã đáp ứng cả hai yêu cầu này (cũng không hữu lý khi không công nhận thầy Thích Minh Tuệ là nhà sư!)

Tất nhiên, bản thân thầy có thể không thừa nhận điều này, nhưng không ai có quyền cấm đoán người dân không được gọi thầy Thích Minh Tuệ là thầy hay sư, dựa trên niềm tin về phẩm hạnh mà họ dành cho thầy.

Theo Tiến Sĩ Hoàng Văn Chung, Trưởng phòng Nghiên cứu lý luận và chính sách tôn giáo, Viện Nghiên cứu tôn giáo: Nếu tin và tu hành theo Phật giáo thì là tu sĩ Phật giáo

Lần khất thực này, bỗng nhiên thầy thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân, với hàng trăm người đi theo. Trong đoàn đi theo, có tín đồ phật tử, có những người hiếu kỳ, những nhóm TikToker, YouTuber quay clip, livestream đăng tải trên các trang mạng xã hội. Những nền tảng online này và cả những động thái từ các cơ quan chức năng, cụ thể là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (không phải Giáo Hội Việt Nam Thống Nhất) và Ban Tôn Giáo Chính Phủ xoay quanh danh xưng “nhà sư” của thầy Thích Minh Tuệ đã khiến sự việc này càng đi xa và đã góp phần tạo nên “hiện tượng Thích Minh Tuệ”, thu hút thêm sự quan tâm của công chúng.

Theo nhận định của tác giả PHẠM HOÀNG, có hai yếu tố chính khiến thầy Thích Minh Tuệ trở thành hiện tượng.

1/ Phép tu khác biệt về việc mặc, ăn và ở.

2/ Các động thái từ các Cơ Quan Chức Năng kèm những lời cảnh cáo:

– Những phát ngôn, thông tin truyền thông có nội dung xuyên tạc, thiếu chính xác, thiếu khách quan liên quan đến Phật giáo

– Tình trạng tập trung đông người đi theo Thích Minh Tuệ, gây cản trở và ảnh hưởng an toàn giao thông.

Nhưng cả hai lời tuyên bố này đều hướng đến những động thái của người dân, chứ không phải bản chất việc thực hành tu tập của thầy Thích Minh Tuệ, vì các văn bản đưa ra vẫn khẳng định tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo.

Công văn của GHPGVN đã vấp phải sự phê phán của nhiều người. Một trong số những câu hỏi được đặt ra là: Liệu Giáo hội Phật giáo Việt Nam có quyền và có tư cách để công nhận một ai đó là tu sĩ Phật giáo hay không?

Trả lời BBC từ Sài Gòn, tu sĩ Thích Đồng Long, một thành viên của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất không thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam và không được nhà nước Việt Nam công nhận, chia sẻ:

“Quan niệm không theo Giáo hội Phật giáo Việt Nam thì không phải tu là một cách nhìn rất sai lầm, thể hiện sự thiếu tự do tôn giáo, tín ngưỡng ở Việt Nam. Vì người tu thật sự thì không nhất thiết phải theo một tổ chức nào cho dù tổ chức đó có chính danh hay không. Bất cứ người nào hành trì theo những lời Phật dạy thì đều là người tu thật. Còn nếu người đó có tham gia bất kỳ một tổ chức nào, hay là với vai trò gì, nhưng đi ngược lại lời Phật thì đó là người giả tu, người không tu hành chân chính. Việc Giáo hội Phật giáo Việt Nam ban hành văn bản nói trên là có phần không thiện cảm và hơi ác ý, sư Minh Tuệ chỉ đang tự tu học chứ hoàn toàn không xâm phạm đến những lợi ích của Giáo Hội Phật giáo Việt Nam, cũng không tự đề cao mình, không tư lợi gì. Giáo hội Phật giáo Việt Nam không biết vì những lý do gì mà lại có công văn như vậy”.

Cũng có rất nhiều ý kiến đúng-sai trái ngược nhau về cách tu của thầy Thích Minh Tuệ.

Ý Kiến Phản Đối cho rằng:

– Dùng bình bát -một Pháp khí của Phật Giáo- bằng ruột nồi cơm điện là không đúng pháp, làm xấu hình ảnh Phật Giáo (kinh điển không có một quy chuẩn hay luật nào về bình bát).



Tăng Sư phá đạo thuộc Giáo Hội Quốc Doanh PGVN (từ trái sáng phải) Thích Trí Quảng trong y áo Hoàng Đế, Thích Lệ Thanh trong mũ áo Vua quan , Thích Thanh Quyết đôi môi đỏ thắm đang lên đồng, Thích Chân Quang,Thích Trúc Thái Minh, Thích Nhuận Đức

– Tăng sĩ đi lang thang không trụ xứ là không đúng pháp (quay lại lịch sử Phật giáo, sau khi giác ngộ, Đức Phật đã cùng đệ tử đi giáo hóa khắp nơi, sống bằng cách đi khất thực từ nhà này đến nhà khác. Điều này chứng tỏ rằng tăng sĩ không cần phải ở nguyên một vị trí mà có thể dịch chuyển để khất thực, giảng dạy và truyền bá Phật Pháp).

– Cách tu của Thích Minh Tuệ gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh tu sĩ Phật giáo (quá trình phát triển của Phật giáo đã sản sinh ra nhiều tông phái, nhiều cách tu tập khác nhau).

Ý Kiến Ủng Hộ:

Có rất nhiều ý kiến khen ngợi, ca tụng thầy Thích Minh Tuệ, thể hiện qua việc hàng ngàn người đổ ra đường, chào đón hay đi cùng thầy. Họ cho rằng thầy Thích Minh Tuệ tu hạnh đầu đà là tu theo chánh pháp, chỉ có phép tu này mới mau giải thoát.

Để hiểu hơn về thầy Thích Minh Tuệ, mời đọc những câu trả lời của thầy về cách tu tập của thầy:

– Giữa Tháng Bảy 2015, con đi làm vô tình nghe được Phật pháp. Con phát nguyện ăn chay ngày một bữa, tìm đọc kinh sách Phật và giữ giới trong sáu tháng.

– Con thấy mục đích Phật dạy rất cao cả, nên con muốn đi tu và quyết định xuất gia.

– Cha mẹ con lúc đầu không cho. Sau đó, thì cũng chấp thuận. Con được cha mẹ chia phần tài sản như các anh em trong nhà, nhưng con từ chối, con chỉ xin cha mẹ ký giấy cho con xuất gia thôi.

– Lúc đầu tu học thì con không hiểu được gì nhiều. Con như người học lớp Một, rồi học lớp Hai, từ từ học lên nữa, người ta cũng chỉ cho con, con mới hiểu nhiều hơn.

– Con học tu ở chùa một thời gian, có pháp danh là Thích Minh Tuệ. Sau đó, con thấy không hợp, nên con rời bỏ chùa, lên núi ẩn cư một mình trong hốc đá, hàng ngày đi khất thực. Dù Phật không có nói, nhưng con chọn ngủ ngồi ba năm rồi, không có nằm. Con ngủ ngồi là con muốn bỏ cái ngủ đi. Khi nào mệt quá thì ngồi dựa vào gốc cây hay bờ tường cũng được.

– Sau thời gian ở một chỗ con thấy mình không có cơ hội xúc chạm để thử thách tham-sân-si, nên con quyết định bộ hành từ Nam ra Bắc, rồi ngược lại. Con không dám nói trước cho đến lúc nào thì con dừng.

– Con muốn giữ lại pháp danh cũ, nên con nói tên con là Thích Minh Tuệ, thay vì nói tục danh con (là Lê Anh Tú). Bình thường như con khi chưa phát tâm tu hành chánh đẳng, chánh giác thì không sao, nhưng khi phát tâm tu hành rồi thì đầy đủ các thứ đánh đập, chửi bới bệnh đau nó đến để thử thách lòng mình có vượt qua được không, có chiến thắng với bốn nỗi khổ: sinh, già, bệnh, chết không. Ví dụ bệnh đau là cái đầu tiên vẫn đến để xem mình có sợ nó không.

– Trước khi đi tu, con cũng có việc làm như bao người, nhưng con không hạnh phúc, bởi con tư duy thấy rằng cho dù ai có việc làm, có công chức, cuộc sống ổn định nhưng rồi cũng bệnh, cũng già và chết như nhau. Con sẽ giống họ.

– Con muốn học những điều Phật dạy cao siêu, vi diệu, tối ưu, thiền định, trí tuệ, thoát được khổ đau, và an lạc hạnh phúc.

– Phật bày như thế nào, con làm theo thế ấy, để có an lạc hạnh phúc, chứ không phải tự mình mà biết. Con chưa vào định được. Con còn đang học.

– Con đi tu là để cầu giải thoát. Khi đắc đạo chánh đẳng, chánh giác, con mới đền đáp được công ơn cha mẹ.

– Ngày nào con cũng xin ăn không quá một bữa cơm mỗi ngày để nuôi thân tu hành. Con không tích chứa để dành, hoặc xin thêm.

– Con tuyệt đối không nhận tiền, vàng và vật phẩm của ai, dưới bất cứ hình thức nào.



– Y áo con mặc được may từ vải con nhặt ở nghĩa địa, hay thùng rác ven đường.

– Con không sử dụng y áo có màu giống với các tu sĩ, và nói mình ở chùa nào, vì con không muốn mượn hình ảnh để xúc phạm đến sư thầy và các nhà chùa. Người ta có thể nói con lợi dụng để lừa đảo, hay làm điều sai trái, làm ảnh hưởng đến họ.



– “Bình bát” để nhận thức ăn là do con sửa chế từ nồi cơm điện người ta cho con. Đó không phải là “y bát” của quý sư thầy.

– Đời là vô thường, sống nay chết mai đâu ai biết, nên con phải sớm đi tu, lỡ mai chết mất thân này thì con đâu còn cơ hội.

– Có người hỏi con ngủ ở nghĩa địa có thấy gì không? (ma). Con nói không thấy cũng không đúng. Có khi con thấy bóng đen nào đó đi qua, nhưng không ảnh hưởng gì đến con thì con nói thấy hay không thấy cũng vậy.

– Giờ đây con coi mọi người đều là anh em, cha mẹ con.

– Trong lòng con không còn ích kỷ, thù hận. Con coi tất cả mọi người trong thế gian đều bình đẳng.

– Giờ nếu anh có chửi con, con vẫn coi anh là bạn.

– Người ta có đánh con, con vẫn chúc mọi điều tốt đẹp đến với họ.

– Con nguyện ước chúc cho mọi người được hạnh phúc.

– Mọi người không nên học bói toán, vì có cái đúng, cái không đúng. Đức Phật không có dạy xem bói. Hơn nữa, nếu họ tài giỏi thì họ đã bói cho họ rồi.

– Thay vì học bói toán, mọi người nên học đạo đức, giới luật. Cố gắng giữ năm giới: không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống bia rượu, sẽ được hạnh phúc.

– Việc giữ giới là quan trọng đầu tiên trong Giới-Định-Tuệ. Không giữ giới thì không tu được thành Phật.

– Ăn chay mà giữ giới thì cũng thành đạt trong việc tu Phật được.

– Người ta cho con chay, mặn có đủ. Khi ăn, con chọn thức ăn chay.

– Mọi người đừng lạy con mà hãy lạy Phật – Pháp – Tăng.

– Con không kêu gọi hay lập ê kíp đi theo quay phim con. Nhưng con cũng không xua đuổi họ.

– Nếu họ vì quay phim con mà được lợi ích, thì con cũng chúc họ hạnh phúc.

– Đối với con, ở đâu cũng là chùa. Nên con không quan trọng lý do vì sao chùa này mở cửa, chùa kia đóng cửa.

– Con đi bộ, không đi xe, là để rèn luyện sức khoẻ.



– Con đi chân trần là để cảm nhận được những gì ở phía dưới chân, mình có dẫm đạp lên các côn trùng, sinh vật không? Hơn nữa giày, dép mau hư hơn chân con.

– Ai không có thứ gì đáng giá trên người, mới là hạnh phúc, vì họ không phải lo giữ gì cả.

– Con không có gì hết nên con không sợ bị ai đánh đập hay giết mình để lấy của. Con không sợ chết, bởi con đâu có thứ gì tiếc uổng, cần phải sống để giữ nó.

– Có người hỏi con ngủ trong chòi lá, rừng cây lạnh lẽo, rét buốt làm sao ngủ ngon bằng ở phòng kín, chăn ấm, nệm êm? Con nói vẫn ngon, vì theo lời Đức Phật dạy ngủ ở đâu cũng ngon, nếu không có khởi tâm dâm dục.

– Đọc chú đại bi phải có mục đích nào đó. Nếu vì muốn mình an ổn, cần phải đọc chú đại bi, ví dụ xua đuổi con quỷ chẳng hạn, thì mình cư xử ác với nó rồi. Con không muốn giành lấy chỗ ở hay sự an ổn của ai, (ví dụ của con quỷ) nên con không học chú đại bi.

– Ai nói xấu con hay chửi mắng con thì con không giận họ và chúc họ may mắn. Ai nói tốt con hay khen tặng con thì con bình tâm, không để mình bị dính mắc vào ngã mạn, và con cũng chúc họ được hạnh phúc.

– Nói tốt, nói xấu hoặc khen, chê con thì rồi cũng vậy. Nhưng con phát hiện ra hai tâm trạng: người cho con thức ăn thì con thấy họ rất vui và hạnh phúc, còn người chửi con thì con thấy họ đỏ mặt không tự nhiên.

– Con không phải là sư, là thầy gì cả. Con là công dân Việt Nam giống như mọi người thôi. Con chỉ muốn học tu. Con không có mục đích tuyên truyền hay rao giảng gì cả. Tất cả lời Phật dạy đều có trên mạng.

– Khi nào con thành tựu được chánh đẳng chánh giác con mới giảng pháp cho mọi người được. Bây giờ người nào muốn học thì cứ lên mạng nghe giảng của các sư thầy. Kinh sách nào của Phật cũng đều có cả.

– Những người tu hành, già cả hay nghèo khổ mình nên bố thí cho họ cơm ăn, y áo vật thực hay cái gì đó.

-Những người sa ngã, ăn chơi, hư hỏng, mình bày cho họ đừng sát sanh, trộm cắp, sống lương thiện, giữ trọn năm giới, đó là bố thí pháp.

– Sáu năm qua con không là nhân sự ở chùa nào. Con không là Nam tông hay Bắc tông, cũng không phải là tu sĩ của GHPGVN, bởi con tự thấy đạo đức của con chưa đạt đến cảnh giới đó.

Hiện tượng thầy Thích Minh Tuệ trong những ngày qua rồi sẽ ra sao?

Với những hình ảnh mà các Tik toker, Youtuber, livestream tung lên mạng hàng giờ, hàng ngày mà vẫn thu hút cả triệu lượt người xem, chúng ta thấy đây quả thật là một hiện tượng đặc biệt. Hàng trăm người phát nguyện tu tập theo cách của thầy Thích Minh Tuệ, hàng ngàn người chào đón, cung bái trên đường thầy đi qua, vô hình chung tạo nên không ít sự mất trật tự trên đường phố, có nơi phải có xe Cảnh Sát Giao Thông chớp đèn hụ còi mở đường. Giới chức cầm quyền những nơi thầy đi qua chưa có hành động công khai nào ngăn cản, gây khó hoặc cấm đoán nhưng chắc chắn họ không thể không khó chịu vì nhọc công cho điều mà họ phải “giữ trật tự” một cách bất đắc dĩ và nhất là tạo cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (không phải là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất)

một hình ảnh, trái ngược đầy tiêu cực khi các Thầy đua nhau CHÙA LỚN, TIỀN NHIỀU… như Chùa Ba Vàng, chùa Phật Quang và Thượng Tọa Thích Chân Quang còm dám sửa cả Ngũ Giới, giới luật mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã đặt để khi đổi giới luật “Cấm Tà Dâm” thành “Cấm Phản Bội…”. Các thế lực này chắc chắn sẽ tìm cách ngăn chặn hiện tượng Thích Minh Tuệ.

Thực tế, trong một video được người dân quay lại, thầy Minh Tuệ đã nói như sau: “Con không cần ai đi hộ pháp hết…Mọi người về làm công việc của mình…Hạnh đầu đà tu học là hữu duyên, tự mình đi khất thực, tự mình lo lấy, không cần ai cả…Mình ở nhà làm điều thiện, giữ giới, theo lời Phật dạy, như thế là mình đã hành lễ rồi…Người tu cũng có công việc của họ, cần có thời gian họ tu hành.”

Vả lại, “hạnh” thứ tám trong 13 hạnh đầu đà -là những hạnh tu khổ hạnh giúp người xuất gia rèn luyện sự thanh tịnh và buông bỏ, nâng cao tinh thần giác ngộ- có nói: “Hạnh ở rừng: Sống trong rừng, xa lánh thế gian để tập trung vào việc tu tập. Hạnh này giúp giải phóng tâm trí khỏi những phiền não của cuộc sống đô thị”.

Theo chúng tôi, có lẽ thầy Thích Minh Tuệ sẽ sớm tìm một địa điểm “Thâm Sơn Cùng Cốc” nào đó, tạm dừng chân để tĩnh tâm, thiền định và tu tập, tránh cho thầy cái cảnh tượng huyên náo mỗi lúc mỗi nơi thầy xuất hiện, mà chắc những xao động đó cũng không phải là điều mà thầy mong đợi. Nhà Nước, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam chắc cũng muốn thế.

Những sự việc xoay quanh thầy Thích Minh Tuệ, gợi dẫn cho ta một góc nhìn mới về Phật pháp và thực hành đạo Phật. Không cần những ngôn từ bóng bẩy, không cần lời kinh hay cầu nguyện, thầy Thích Minh Tuệ chỉ cho ta rằng thực hành đạo Phật diễn ra trong mỗi hành động, mỗi suy nghĩ, mỗi bước đi,… Dù ta có ở đâu, như thế nào, nếu hướng theo lời Phật dạy, thì “ở đâu cũng là chùa” vậy.

Nam Mô A Di Đà Phật.

Nhất Hùng

Monday, May 20, 2024

chuyen co that tu dai lo kinh hoang Quang Tri

 Back

Em bé gái trên Đại Lộ Kinh Hoàng của Mùa Hè Đỏ Lửa 1972
Yahoo/Inbox

Subject: Em bé gái trên Đại Lộ Kinh Hoàng của Mùa Hè Đỏ Lửa 1972

Em bé ngày xưa, nay là Trung Tá Kimberly M. Mitchell
Vào mùa hè đỏ lửa năm 1972, một em bé 4 tháng tuổi nằm trên xác mẹ trên Đại Lộ Kinh Hoàng; em đang trườn người trên bụng mẹ tìm vú để bú nhưng mẹ đã chết từ bao giờ. Một người lính Quân Cụ chạy ngang, bồng em bé bỏ vào chiếc nón lá rồi chạy qua cầu Mỹ Chánh, trao lại cho một Thiếu úy Thủy Quân Lục Chiến đang hành quân.

Bao năm trôi qua, em bé mồ côi mẹ nay trở thành Trung Tá trong Quân Lực Hoa Kỳ còn người Thiếu úy TQLC sang Hoa Kỳ theo diện HO nay đang định cư tại tiểu bang New Mexico. Hai người vừa gặp nhau sau 41 năm bặt vô âm tín. Ngày Thứ Ba 2 tháng 4, 2013 vừa qua, nhân dịp sang California dự lễ cưới, người Thiếu Úy TQLC này đã kể cho phóng viên Viễn Đông câu chuyện cảm động và ly kỳ ngay tại khách sạn nơi ông đang tạm cư ngụ.

Người Thiếu Úy TQLC tên là Trần Khắc Báo. Vào thời điểm 1972 ông còn độc thân và phục vụ tại Đại Đội Vận Tải Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến, được biệt phái sang Phòng 4 của Sư Đoàn làm sĩ quan phụ trách chuyển vận. Vào sáng 1 tháng 5 năm 1972, Thiếu Úy Báo được lệnh cấp trên, cùng một số đồng đội mở cuộc hành quân để giúp di chuyển Tiểu Đoàn 7 TQLC ra khỏi vùng vừa bị thất thủ thuộc tỉnh Quảng Trị vì một số đông quân nhân bị thất lạc không tìm thấy vị chỉ huy của họ. Ngoài ra, ông cũng xin lệnh giúp di tản các Quân, Dân, Cán, Chính khác đang tìm đường chạy về phía nam sông Mỹ Chánh là nơi quân đội VNCH còn đang trấn giữ; ông được cấp trên chấp thuận.

Khi đơn vị ông đến cầu Mỹ Chánh (Quảng Trị) thì nơi đây là phòng tuyến cuối cùng của VNCH để ngăn chặn quân Bắc Việt tràn xuống phía Nam. Ông đã chỉ huy 20 quân xa GMC thực hiện cấp tốc cuộc di tản suốt ngày. Đến khoảng 4 hay 5 giờ chiều ông Trần Khắc Báo nhìn thấy thấp thoáng bên kia cầu còn một người đang ôm chiếc nón lá thất thểu đi qua với dáng điệu hết sức mỏi mệt. Ông định chạy qua giúp người này nhưng vị Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 5 TQLC đang trách nhiệm trấn giữ tại đó la lớn:

ông Trần Khắc Báo trong ngày hội ngộ
“Cây cầu tao đã gài mìn, có thể nổ và sẵn sàng phá hủy khi thấy chiến xa Việt Cộng xuất hiện, đừng chạy qua, mày sẽ bị bỏ lại bên đó không về lại được đâu nghe!”
Ông cố nài nỉ:
“Đại Bàng chờ em một chút, cho em cứu người cuối cùng này.”
Và ông chạy đến đưa người này qua cầu. Thấy người này đi không nổi, thất tha thất thểu mà tay còn cố ôm vòng chiếc nón lá, Thiếu Úy Báo nói đùa:
“Đi không nổi mà còn mang theo vàng bạc châu báu gì nữa đây cha nội?”
Người ôm vòng chiếc nón lá nói:
“Em là lính Quân Cụ thuộc Tiểu Khu Quảng Trị, trên đường chạy về đây em thấy cảnh tượng hết sức thương tâm này, mẹ nó đã chết từ bao giờ không biết và nó đang trườn mình trên bụng mẹ nó tìm vú để bú, em cầm lòng không được nên bế nó bỏ vào chiếc nón lá mang đến đây trao cho Thiếu Úy, xin ông ráng cứu nó vì em kiệt sức rồi, không thể đi xa được nữa và cũng không có cách gì giúp em bé này.”

Nói xong anh ta trao chiếc nón lá có em bé cho thiếu úy Báo.
Ngừng một chút, ông Báo nói với chúng tôi:
“Mình là người lính VNCH, mình đã được huấn luyện và thuộc nằm lòng tinh thần ‘Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm’ nên lúc đó tôi nghĩ trách nhiệm của mình là lo cho dân nên tôi nhận đứa bé và nói với người lính Quân Cụ: ‘Thôi được rồi, để tôi lo cho nó, còn anh, anh cũng lo cho sức khỏe của anh, lên GMC đi để chúng tôi đưa anh về vùng an toàn.’”


Sau đó, người sĩ quan TQLC ôm em bé leo lên chiếc xe Jeep chạy về Phong Điền, cách đó khoảng 20 cây số. Trên đường đi, ông Báo cảm thấy rất bối rối vì em bé khóc không thành tiếng vì đói, khát mà ông thì còn là một thanh niên trẻ (lúc đó mới 24 tuổi) chưa có kinh nghiệm gì nên ông hỏi người tài xế, bây giờ phải làm sao? Người tài xế tên Tài trả lời:
“Ông thầy cho nó bú đi! Ông thầy không có sữa thì lấy bi đông nước chấm đầu ngón tay vào nước để vào miệng nó cho nó bú.”

Ông Báo làm theo lời chỉ và em bé nín khóc rồi nằm im cho đến khi ông đưa em vào Phòng Xã Hội của Lữ Đoàn TQLC. Tại đây, gặp Thiếu tá Nhiều, Trưởng Phòng 4 TQLC, ông trao em bé cho Thiếu tá Nhiều và nói:
“Thiếu tá, tôi có lượm một em bé ngoài mặt trận, xin giao cho Thiếu tá.”
Ông này nhìn ông Báo cười và nói:
“Mày đi đánh giặc mà còn con rơi con rớt tùm lum!”
Ông Báo thanh minh:
“Không! Tôi lượm nó ngoài mặt trận; nó đang nằm trên xác mẹ nó.” Thiếu tá Nhiều bảo:
“Thôi, đem em bé giao cho Phòng Xã Hội để họ làm thủ tục lo cho nó.” Sau đó, ông Báo đưa em bé cho một nữ quân nhân phụ trách xã hội. Cô này nói với ông:

“Thiếu úy giao thì Thiếu úy phải có trách nhiệm, vì em bé này ở ngoài mặt trận thì Thiếu úy phải cho nó cái tên và tên họ Thiếu úy nữa để sau này nó biết cội nguồn của nó mà tìm.”
Lúc đó, ông còn độc thân nhưng trong thâm tâm ông vốn nghĩ rằng sau này khi ông cưới vợ, nếu có con gái ông sẽ đặt tên là Bích, nếu con trai ông sẽ đặt tên là Bảo, nên sau khi nghe người nữ quân nhân nói, ông Báo đặt ngay cho em bé cái tên là Trần Thị Ngọc Bích.

Sau đó ông trở về đơn vị và cuộc chiến ngày càng trở nên khốc liệt cho tới tháng 3/1975, đơn vị ông bị thất thủ cùng Lữ Đoàn 2 TQLC ở Huế và ông Báo bị bắt làm tù binh. Mãi đến năm 1981 ông được thả về. Tháng 9/1994 ông được sang định cư tại thành phố Albuqueque, tiểu bang New Mexico…

EM BÉ MỒ CÔI GẶP MAY MẮN
Em bé Trần Thị Ngọc Bích được Phòng Xã Hội Sư Đoàn TQLC đem đến Cô Nhi Viện Thánh Tâm Đà Nẵng giao cho các Dì Phước chăm sóc. Số hồ sơ của em là 899.
Một hôm có ông Trung Sĩ Hoa Kỳ thuộc binh chủng Không Quân phục vụ tại phi trường Đà Nẵng tên là James Mitchell vô Cô Nhi Viện xin nhận một trong các em tại đây làm con nuôi. Em Trần Thị Ngọc Bích may mắn lọt vào mắt xanh của ông James Mitchell và trở thành thành viên của gia đình này từ đó đến nay.

Sau khi rời khỏi binh chủng Không Quân, ông James Mitchell trở về Hoa Kỳ vào cuối năm 1972. Ông quyết định mang theo đứa con nuôi Trần Thị Ngọc Bích, lúc đó em mới được 6 tháng.

Hai ông bà Mitchell đặt tên Mỹ cho em là Kimberly Mitchell. Em ở tại trang trại của gia đình tại Solon Springs, tiểu bang Wisconsin. Kimberly Mitchell lớn lên tại đây và được bố mẹ nuôi rất thương yêu, coi như con ruột. Em được đi học, tham gia thể thao và vào hội thanh niên. Lớn lên em vừa đi học vừa phụ giúp cha mẹ nuôi bò và làm phó mát. Cái tên Trần Thị Ngọc Bích đã bị quên lãng từ đó, và Kimberly Mitchell cho biết, mỗi khi nghe ai nói gì về Việt Nam, cô thường tự hỏi, Việt Nam là đâu nhỉ?
Khi đã có trí khôn, Kimberly Mitchell nhận thấy mình không phải người Mỹ như bố mẹ, không phải con lai, không phải người Tàu. Cô không biết mình là người nước nào và cứ mang cái thắc mắc đó mãi mà không ai có thể trả lời cho cô.

Một hôm, Kimberly Mitchell đánh bạo hỏi bố:
“Con muốn biết con người gì, nguồn gốc con ở đâu? Tại sao con lại là con bố mẹ?”
Bố nuôi James giải thích cho cô:
“Con là người Việt Nam, bố mẹ xin con từ trong viện mồ côi ở Đà Nẵng, Việt Nam. Nếu con muốn tìm nguồn cội của con, con có thể về Đà Nẵng, may ra tìm được tông tích của gia đình con.”
Ngay từ khi Kimberly còn học lớp ba, bố nuôi em đã muốn sau này cho Kimberly gia nhập Không Quân nhân khi cô được chọn tham dự hội thảo về nghệ thuật lãnh đạo dành cho những học sinh xuất sắc. Nhưng rồi định mệnh xui khiến, cô lại theo Hải Quân. Trong thời gian theo học, Kimberly Mitchell phải bỏ học một năm vì bố nuôi qua đời năm 1991 trong một tai nạn tại trang trại của gia đình. Sau đó cô trở lại trường và tiếp tục học. Năm 1996 cô tốt nghiệp Cơ Khí Hàng Hải và phục vụ trong Hải Quân Hoa Kỳ và hiện nay mang cấp bậc Trung Tá, Phó Giám Đốc Văn Phòng Trợ Giúp Quân Nhân và Thân Nhân tại Ngũ Giác Đài.
Năm 2011, Kimberly Mitchell trở về cố hương với tư cách một nữ Trung Tá Hải Quân, Quân Lực Hoa Kỳ, mong gặp lại người thân. Đến Viện Nuôi Trẻ Mồ Côi Thánh Tâm ở Đà Nẵng, cô may mắn gặp được Sơ Mary, người tiếp nhận cô năm 1972 từ một nữ quân nhân Phòng Xã Hội Sư Đoàn TQLC. Giây phút thật cảm động, nhưng Kimberly chỉ được Sơ Mary cho biết:
“Lúc người ta mang con tới đây, con mới có 4 tháng và họ đặt tên con là Trần Thị Ngọc Bích. Họ nói mẹ con đã chết trên Đại Lộ Kinh Hoàng, con được một người lính VNCH cứu đem đến đây giao cho Cô Nhi Viện rồi đi mất, vì lúc đó chiến tranh tàn khốc lắm.”

Kimberly không biết gì hơn và cô quay trở lại Mỹ. Sau khi đã biết mình là người Việt Nam, thỉnh thoảng cô viết trên website câu chuyện của mình.

GẶP LẠI CỐ NHÂN
Ông Trần Khắc Báo đưa cho chúng tôi xem một số hình ảnh, một số báo tiếng Việt và mấy tờ báo tiếng Anh đăng hình cuộc gặp gỡ giữa gia đình ông và cô Trần Thị Ngọc Bích, và nói:

“Sau khi ra tù Việt Cộng, tôi cũng cố tìm hiểu xem em bé Trần Thị Ngọc Bích nay ra sao, kể cả người lính Quân Cụ năm xưa, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Một hôm tình cờ tôi đọc được một bài viết của tác giả Trúc Giang trên tờ Việt Báo Hải Ngoại số 66 phát hành tại New Jersey, tác giả kể lại câu chuyện đi Mỹ của một em bé trong cô nhi viện Đà Nẵng mang tên Trần Thị Ngọc Bích. Đọc xong tôi rất xúc động pha lẫn vui mừng, vì có thể 80, 90% cô Ngọc Bích đó là do mình cứu và đặt tên cho cô.”
Sau đó, ông nhờ người bạn tên là Đào Thị Lệ làm việc trong New York Life, có chồng người Mỹ và có em cũng ở trong Hải Quân Hoa Kỳ, liên lạc tìm kiếm Mitchell. Và chính cô Đào Thị Lệ là người đầu tiên trực tiếp nói chuyện với Trần Thị Ngọc Bích đang làm việc tại Ngũ Giác Đài.
Theo ông nghĩ, có thể cô Mitchell bán tín bán nghi, không biết chuyện này có đúng không hay là chuyện “thấy người sang bắt quàng làm họ” như ông cha mình thường nói. Nhưng sau khi nói chuyện với ông Trần Khắc Báo, Mitchell quyết định tổ chức một cuộc hội ngộ trước các cơ quan truyền thông. Cô xin phép đơn vị và mời được 7 đài truyền hình cùng một số phóng viên báo chí từ Washington, D.C cũng như nhiều nơi về tham dự.

Cuộc hội ngộ, theo ông Báo cho biết, hoàn toàn do cô Kimberly Mitchell quyết định, địa điểm là trụ sở Hội Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia New Mexico vào Thứ Sáu, ngày 29.8.2012. Cô đến phi trường vào tối Thứ Năm 28.8, gia đình ông Báo ngỏ ý ra phi trường đón nhưng cô cho cô Đào Thị Lệ biết là cô không muốn gia đình đón ở phi trường cũng như đưa vào khách sạn. Cô muốn dành giây phút thật cảm động và ý nghĩa này trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt các cơ quan truyền thông, và cô muốn ông Báo mặc bộ quân phục TQLC như khi ông tiếp nhận cô đưa đến Phòng Xã Hội Sư Đoàn TQLC cách nay 41 năm.


ông Trần Khắc Báo và Kimberly Mitchell

GIÂY PHÚT XÚC ĐỘNG
Gia đình ông Trần Khắc Báo gồm vợ và con gái cùng có mặt. Khi ông Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia hỏi cô Kimberly Mitchell:
“Cô đến đây tìm ai?”
Cô trả lời:
“Tôi muốn tìm ông Trần Khắc Báo.”
Vị Chủ Tịch quay sang ông Báo đang mặc quân phục và giới thiệu:
“Đây là ông Trần Khắc Báo.”
Lập tức, Kimberly Mitchell Trần Thị Ngọc Bích tiến lại ôm lấy ông Báo và cả hai cùng khóc nức nở.
Giây phút xúc động qua đi, cô Kimberly hỏi ông Trần Ngọc Báo:
“Ông là người đã cứu mạng tôi, tôi mới có ngày hôm nay; tôi xin cám ơn ông, và bây giờ ông muốn gì ở tôi?”
Ông Trần Khắc Báo nói :
“Thực sự bây giờ tôi chỉ muốn cô nói với tôi một lời bằng tiếng Việt, cô hãy kêu tôi là “Tía”. Vì tất cả các con tôi đều gọi tôi bằng Tía, tôi xem cô cũng như con tôi, tôi chỉ mong điều đó.”
Và Kimberly Mitchell đã gọi “Tía”.

Ông nói với chúng tôi:
“Bấy giờ tôi thực sự mãn nguyện.”
Trả lời các câu hỏi của chúng tôi, ông Trần Khắc Báo cho biết, cô Kimberly chưa lập gia đình và cô có hứa sẽ thường xuyên liên lạc với gia đình ông. Ông có nhắc cô Kimberly điều này, rằng cô không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô đã được những người lính VNCH có tinh thần trách nhiệm cứu sống trên bụng mẹ cô đã chết, và chính ông đã đặt tên cho cô là Trần Thị Ngọc Bích. Ông cũng mong rằng sau này, cô có thể trở lại Quảng Trị, may ra có thể tìm ra tung tích cha cô hoặc người thân của mình. Ông Trần Khắc Báo cũng cho biết, ông mất liên lạc với người lính Quân Cụ từ lúc hai người giao nhận đứa bé đến nay.

Trong cuộc hội ngộ, trả lời câu hỏi của các phóng viên Hoa Kỳ, nữ Trung Tá Kimberly Mitchell cho biết, cô có hai cái may. Cái may thứ nhất là cô được tìm thấy và mang tới trại mồ côi. Cái may thứ hai là được ông bà James Mitchell bước vào trại mồ côi và nói với các Sơ rằng, ông muốn nhận em bé này làm con nuôi.”

Câu chuyện sau 41 năm kết thúc tốt đẹp, cô Trần Thị Ngọc Bích đúng là viên ngọc quý trên Đại Lộ Kinh Hoàng như ý nguyện của người đã cứu mạng em, vì chính cô đã làm vẻ vang cho dân tộc Việt khi cố gắng học hành để trở nên người lãnh đạo xuất sắc trong Quân Lực Hoa Kỳ, một quân lực hùng mạnh vào bậc nhất thế giới.
Người quân nhân binh chủng Quân Cụ và người sĩ quan TQLC Trần Khắc Báo đã thể hiện tinh thần của một quân nhân Quân Lực VNCH, luôn đặt Tổ Quốc – Danh Dự và Trách Nhiệm trên hết.

THANH PHONG
Nguồn: THỜI BÁO (The Vietnamese Newspaper)

Saturday, April 27, 2024

nhac pham/truong ca Hon Vong Phu

 

FOR VIET READERS: ON MUSIC: Nền âm nhạc cổ điển Tây Phương có phải là đỉnh cao trí tuệ cuả âm nhạc nói chung hay không?
Sau đây là trích đoạn từ WIKI tiếng Việt. Wiki không phải lúc nào cũng đúng nhưng ở đây thấy tạm đủ. Các nhạc sĩ hay người yêu nhạc xin cho "thông tin" ý kiến đ̣ể cùng học hỏi, bàn luận:
"Trong trường ca này, Lê Thương đã sử dụng nhuần nhuyễn âm giai ngũ cung của Việt Nam phối hợp với tiết điệu Tây phương để kể về mối tình chia cắt của người chồng và người vợ do chiến tranh loạn lạc."
CÂU HỎI:
ÂM GIAI: scale -- ngũ cung: PENTATONIC SCALE.
TIẾT ĐIỆU LÀ GÌ? KHÁC VỚI GIAI ĐIỆU MELODY NHƯ THẾ NÀO? TIẾT ĐIỆU TÂY PHƯƠNG LÊ THƯƠNG DÙNG LÀ Ở CHỖ NÀO TRONG TÁC PHẨM? GIAI ĐIỆU LÀ MELODY; NHỊP ĐIỆU LÀ RHYTHM; ÂM ĐIỆU LÀ KẾT QUẢ CUẢ MELODY VÀ HOÀ ÂM? NHẠC ĐIỆU LÀ CHORDS/HOÀ ÂM, HAY LỤ́C INSTRUMENTAL CÙNG VỜI HOÀ ÂM, TRONG KHI MELODY LÀ Đ̣ƠN ĐIỆU? CÓ ĐÚNG THUẬT NGỮ HAY KHÔNG?
"Kết cấu tác phẩm
Trường ca Hòn vọng phu gồm có ba phần. Mỗi phần có thể được hát như một bài riêng:
Hòn vọng phu 1: Đoàn người ra đi (Hương Mộc Lan xuất bản lần đầu vào năm 1946)
Hòn vọng phu 2: Ai xuôi vạn lý (Hương Nam xuất bản vào tháng 10 năm 1946)
Hòn vọng phu 3: Người chinh phu về (Dân tộc xuất bản lần đầu vào năm 1949)
PHẦN MỘT: EXPOSITORY/DEVELOPMENTAL
PHẦN HAI: ANDANTE/ADAGIO, ETC. -- CHẬM, RAY RỨT, DIỄN TẢ
PHẦN BA: RONDO; NHANH, HÙNG, DẬP DỒN
NHƯ VẬY CÓ PHẢI CHĂNG LÊ THƯƠNG ĐÃ ĐI THEO CẤU TRÚC SONATA HAY CŨNG LA CẤU TRÚC SYMPHONY CUẢ TÂY PHƯƠNG? NÊU YES, THÌ CẤU TRÚC LÀ MỘT PHẦN CUẢ TIẾT ĐIỆU. TÔI DÙNG CHỮ TIẾT ĐIỆU NHƯNG THẬT TÌNH KHÔNG BIÉT TRƯỜNG NHẠC VN DÙNG CHỮ ẤY VỚI NGHIÃ GÌ.
"Hòn vọng phu đã thể hiện sự kết hợp khéo léo, hơp lý giữa thang âm 7 bậc của phương Tây và thang âm ngũ cung của châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng, thể hiện một sự tìm tòi kết hợp âm hưởng dân gian-dân tộc với cách tạo cấu trúc, phát triển tư duy âm nhạc phổ biến trong âm nhạc bác học của châu Âu."
XIN CHO BIẾT 'THANG ÂM BẢY BỰC -- CHROMATIC SCALE HAY LÀ DIATONIC ??? -- LÊ THƯƠNG ĐÃ XỬ DỤNG Ở CHỖ NÀO TRONG TRƯỜNG CA HVP?
CẤU TRÚC PHÁT TRIỂN TƯ DUY TRONG ÂM NHẠC BÁC HỌC CHÂU ÂU MÀ LÊ THƯƠNG DÙNG LÀ Ở CHỖ NÀO TRONG TRƯỜNG CA NÀY?
NẾU CHÚNG TA ĐỒNG Ý RẰNG HVP CÓ THỀ LÀ CAO ĐIỂM CUÀ ÂM NHẠC VN, VÀ LÀ MỘT TRONG NHỮNG TIÊU CHUẨN SÁNG TÁC CHO NHẠC VIỆT, THÌ NHƯ THẾ CHÚNG TA ĐÃ CÔNG NHẬN ÂM NHẠC BÁC HỌC CHÂU ÂU CŨNG ĐÃ TRỞ THÀNH TIÊU CHUẨN CHO CHÚNG TA TRONG KHIÁ CẠNH SÁNG TÁC NHẠC THUẦN TÚY VN NHƯ SỰ THUẦN TUÝ CUẢ HVP ̣ -- NGHE HVP LA THẤY NHẠC VN NGAY LẬP TỨC? CÓ CÁI GÌ KHÔNG THUẦN TUÝ VN TRONG NVP HAY KHÔNG?
THEO TÔI, HVP CÒN CÓ GIÁ TRỊ VĂN CHƯƠNG TRONG LÃNH VỰC HÌNH ẢNH, CA TỪ, CŨNG NHƯ TRONG SỰ LIÊN ĐỚI GIƯÃ CA TỪ VỚI NOTES NHẠC. ĐIỀU ĐÓ TÔI SẼ GIẢI THÍCH KHI CÓ DỊP.
XIN NÓI RÕ, TÔI KHÔNG CHO MÌNH LÀ NHẠC SĨ, VÌ KHÔNG HÀNH NGHỀ NHẠC SĨ.
ĐÂY CHỈ LÀ HÀNH TRÌNH TRÍ THỨC CHO VĂN HOÁ DÂN TỘC MÀ THÔI. TÔI MUỐN THẬT LÒNG TÌM HIỀ̉U NHẠC SỈ VÀ NGƯỜI HẾT LÒNG VỚI ĂM NHẠC VÀ VĂN HOÁ VN NGHĨ GÌ.
All reactions:
Nguyen Huy Thuỵ Vu, L T Cao Nguyen and 28 others
25
7
Like
Comment
Share
Most relevant

View previous comments
Pham Quang Tuan
Chào chị Wendynicolenn Duong và anh Tuan Nguyen, anh Tuấn có lưu ý tôi nên cũng xin đóng góp chút hiểu biết của 1 amateur musician không rành tiếng Việt nhất là ngôn ngữ âm nhạc chuyên môn VN 🙂 Theo tôi hiểu đại khái:
Tiết tấu là rhythm tức là độ dài ngắn, mạnh nhẹ, repetition pattern của các âm. Nếu lấy ngón tay gõ trên mặt bàn theo từng notes của 1 bản nhạc thì ta sẽ nghe tiết tấu. NS Phạm Duy không dùng chữ tiết tấu mà dùng chữ tiết điệu.
Giai điệu là melody tức là sự lên xuống của các notes, tuy nhiên nó cũng tùy thuộc vào tiết tấu (vì cùng một chuỗi notes mà đổi tiết tấu thì người nghe có thể cảm thấy là hai giai điệu khác nhau).
Cấu trúc là cách tổ chức, dàn xếp các phần đoạn trong 1 bản nhạc.
Thang âm 7 bậc của Tây phương là diatonic scale (do re mi fa sol la si).
HVP là 1 chuỗi 3 bài nên cần phải có sự thay đổi tiết tấu để nghe khỏi buồn nản. Có thể là tác giả đã inspired bởi kết cấu nhanh - chậm - nhanh của các sonata Tây phương.
HVP quả là 1 bản nhạc rất đặc sắc. Về tiết tấu, nó có những đoạn thật "hổng giống ai" nhưng nghe rất lôi cuốn!
  • Like
  • Reply
  • Edited
Pham Quang Tuan
Tiết tấu HVP cũng chẳng có gì là đặc biệt Tây phương. Nó dựa theo nhịp chẵn (2/4) mà nhạc đông hay tây phương đều có.
  • Like
  • Reply
Cao-Giang Oz
1- Hoà âm = arrangement
Sắp xếp một cách hoa hợp những âm thanh khác nhau từ nhiều nhạc cụ khác nhau !
2- Chords = hợp âm
Những nốt nhạc được chơi từ một nhạc cụ, cùng một lúc
  • Like
  • Reply