Monday, July 29, 2019

MY LAST LOSS


Thơ Cho Mẹ


Ngày Xưa...
Mẹ tôi diễm lệ áo hoa cà
Nụ cười nhân áí cuả quỳnh hoa
Mẹ thơm mùi phấn ngày xuân chín
Mái tóc đen tuyền không điểm pha

CUỘC ĐỜI...
Vì lấy cha tôi,* mẹ khóc hoài
Tôi là con gái, cũng buồn lây
Khi tôi khôn lớn, rồi xa cách
Đời lũ con buồn, mẹ đắng cay

Trong cảnh bi thương cuả cuộc đòi
Tôi nhìn thấy mẹ mất niềm vui
Mẹ gánh lên vai muôn khó nhọc
Không biết bao giờ mới thảnh thơi

BÂY GIỜ...
Năm tháng trôi qua, mẹ đã già
Không còn thơm phấn cuả quỳnh hoa
Lưng còng tay mỏi người run rẩy
Mái tóc phai màu, sương điểm pha

Đời vẫn còn đây nỗi nhọc nhằn
Mẹ tôi vẫn khóc bởi người thân
Nay mai tôi sẽ về bên mẹ
Để viết cho đời một chữ Nhân

ĐOẠN CUỐI...
Những ngày xum họp ngắn làm sao
Mà suối sinh ly đã ngút trào
Cớ chi, con tạo nhiều khe khắt
Để mẹ con mình chẳng có nhau?

Thế rồi tôi phải chít vầng khăn
Mẹ về nguyên thủy với mây ngàn
Trời ơi khi mẹ tôi nằm xuống
Tôi biết tìm đâu chỗ trú chân?

...

Thế mà tôi vẫn phải lên đường
Mà gánh hành trang là khói sương
Mẹ dạy cho tôi từng mặt chữ
Tôi trút thành thơ, cuộc hý trường

Trời ơi mẹ đã thành thiên cổ
Tôi viết cho mình, trong xót thương

Mẹ ơi, chân mẹ vào thiên cổ
Xin mẹ chờ con, ở cuối đường...

2013-Dec 2, 2018-July 29, 2019
Thố Ty ANN.N

* Mẹ tôi là con gái một, vì lấy chồng người Bắc di cư, mẹ tôi phải b̉ỏ cha mẹ ở xứ Huế mà đi, năm 1975 bỏ cha mẹ già một mình ở VN để theo chồng...cô độc trong văn hoá̃ xứ Bắc, không bà con giòng họ Thần Kinh ở bên cạnh suốt cuộc đời làm dâu, làm vợ, và làm mẹ...Suốt thời gian ở Mỹ, tôi theo đuổi công danh là phụ nữ tiên phong trong nghề nghiệp và vì thế đứng, để mẹ tôi một mình cũng như mẹ tôi đã phải bỏ ông bà ngoại, khi tôi quyết định b̉ỏ công danh để trở về với mẹ, thì đã quá muộn...thảm kịch gia đình bắt đầu... khi mẹ tôi ra đi, mẹ con chỉ nhìn nhau bằng mắt, mẹ tôi không còn nói được...

No comments:

Post a Comment